Mỹ Nhân Thành Kim Lăng
Chương 2
Ta tuy nhỏ, nhưng ta hiểu cha ta.
Chỉ có thể vô thức đáp: “Không về, nương ở đâu, ta sẽ ở đó.”
Lần này, ngược lại hắn ta lại ngẩn ra một chút, rồi cười sảng khoái.
“Nếu như nương ngươi cùng ngươi về tìm cha ngươi thì sao?”
Ta đang định gật đầu, nhưng lại thấy nương đã ngủ, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ.
Cơ thể nàng run rẩy, dường như giây tiếp theo sẽ bật khóc nức nở.
Ma xui quỷ khiến, ta hét lớn:
“Không, ta hận cha, ta không muốn về.”
Tướng quân hiển nhiên tâm trạng rất tốt, xoa đầu ta.
“Thật giống hệt nương ngươi, cứng cỏi như vậy, nàng ấy không thương ngươi uổng công.”
Tướng quân đi rồi.
Nương mở mắt ra, ôm ta cắn chặt răng khóc không thành tiếng.
Hóa ra, khi cha trốn khỏi Kim Lăng, đã mang theo thân tín của mình.
Bọn họ một đường chiêu binh mãi mã, cuối cùng chiếm cứ một phương ở Hằng Dương, địa giới của ngoại tổ phụ ta.
Cha lừa ngoại tổ phụ, nói rằng bị thất lạc với mẫu thân trong chiến loạn, cầu ngoại tổ phụ hỗ trợ vàng bạc.
Ngoại tổ phụ chỉ có một yêu cầu, tìm lại đứa con gái út được ông cưng chiều nhất, chính là mẫu thân ta.
Vì vậy, cha đã viết một lá thư cho Mộ Dung Hồi.
“Hứa lấy vạn kim, chỉ cầu trả lại thê nữ.”
Mẫu thân hận đến nghiến răng.
Nàng nói: “Đàm Nhi, cha con đã sớm biết chúng ta rơi vào tay người Kim, nhưng hắn ta lại không hỏi han gì, cho nên chúng ta nhất định phải về, chỉ là hai chữ ‘trở về’ này, tuyệt đối không thể từ miệng con và ta nói ra.”
Ta hỏi tại sao.
Mẫu thân nói: “Bởi vì, trên đời này không có người nam nhân nào có thể dung thứ cho thê tử mình bất trinh, cha con chính là muốn chúng ta chết.”
“Còn nữa, đừng bao giờ làm quân cờ trong tay nam nhân.”
Ta cái hiểu cái không, nhưng mẫu thân rất thông minh.
Nàng nói nhất định là đúng.
Mộ Dung Hồi biến mất mấy ngày.
Nghe nói tên lính đầu trọc kia chính là tên đã từng đá ta, Mộ Dung Hồi đã chặt đứt chân hắn, ném vào nồi thịt, cho tướng sĩ chia nhau ăn.
Binh lính Kim man rợ, không thấy có gì không ổn.
Chỉ có một số ít tướng lĩnh phản đối, mắng Mộ Dung Hồi vì một Hán nữ mà mất lý trí.
Ta tưởng đây là Mộ Dung Hồi đã quyết định bảo vệ ta và mẫu thân.
Nhưng ai ngờ, khi hắn ta xuất hiện trở lại, lại rạng rỡ hẳn ra.
Hắn ta nắm tay mẫu thân, giọng nói dịu dàng.
“Thôi Uyển, phu quân nàng đang ở bờ sông bên kia, lát nữa bổn tướng quân sẽ sai người đưa hai mẹ con các ngươi, một nhà đoàn tụ.”
5.
Mẫu thân kinh ngạc mở to mắt, sau đó không buồn không vui mà đáp ứng.
Mộ Dung Hồi dò xét nàng: “Sao vậy? Nàng đây là đang vui vẻ quá mức sao?”
Mẫu thân lắc đầu, trên khuôn mặt tái nhợt là vẻ khó xử không thể che giấu.
“Thiếp tưởng, tướng quân sẽ thương xót thiếp, sẽ không đưa thiếp về.”
“Mọi người ở Kim Lăng đều biết, người đó ghét thiếp, chỉ hận không thể để thiếp chết bên ngoài, sao có thể thật lòng đón thiếp về?”
Nói xong những lời này, mẫu thân dường như không thể duy trì được sự kiên cường trên bề mặt, quay mặt sang một bên, vai run rẩy nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhưng ta lại biết, Mộ Dung Hồi đã tin, bởi vì sau khi mẫu thân giết chết người nữ nhân định bỏ trốn kia, hắn ta đã điều tra lai lịch của mẫu thân.
Một vị tướng quân thống lĩnh ba quân, sao có thể giữ lại một người phụ nữ có thân phận đáng ngờ?
Người nữ nhân trong quân trướng bị tra tấn đủ đường kia, nghe nói là để điều tra lai lịch của Thôi Uyển, hận không thể dẫm nàng xuống bùn, nói ra những lời độc địa nhất.
Lúc này, toàn quân trên dưới đều biết, người nữ tử Kim Lăng bên cạnh tướng quân Mộ Dung Hồi là một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ.
Nghe mẫu thân nói vậy, Mộ Dung Hồi mặt mày u ám, đứng một bên, mấy lần đưa tay ra nhưng sau khi do dự, hắn ta vẫn quay người bước ra ngoài.
Đi ngang qua ta, hắn ta dừng lại, từ trên cao nhìn xuống ta.
“Đàm Nhi, ngươi đến an ủi mẫu thân ngươi đi.”
Đây là lần đầu tiên hắn ta gọi nhũ danh của ta, người nam nhân chinh chiến quanh năm trên mặt dường như thoáng hiện lên một tia đấu tranh nhưng rất nhanh đã biến mất.
Hắn ta lại trở về vẻ lạnh lùng như cũ.
Đợi hắn ta đi rồi, ta lê từng bước đến bên mẫu thân, cúi người ôm nàng.
“Mẫu thân đừng sợ, Đàm Nhi sẽ bảo vệ mẫu thân.”
Mẫu thân lau nước mắt, lấy khăn che mặt đội cho mình và ta, từng chữ từng chữ nói:
“Đã thế đạo này không cho nữ tử đường sống, vậy thì ta sẽ tự tạo ra một con đường.”
Ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thanh tú của mẫu thân.
Lại chưa từng nghĩ đến, con đường mà mẫu thân nói đến rốt cuộc sẽ gian nan đến mức nào.
6.
Chạng vạng tối, Mộ Dung Hồi quả nhiên sai người đưa chúng ta lên xe ngựa, đi thẳng về phía bờ sông.
Ta tò mò nhìn qua khe hở của xe ngựa.
Trên mặt sông xa xa, có một chiếc thuyền lớn đang trôi.
Cha đứng trên thuyền lớn, bị một đám người vây quanh, vẻ mặt nghiêm trọng chờ chúng ta đến gần.
Xe ngựa dừng lại.
Mộ Dung Hồi đưa chúng ta xuống xe ngựa.
Mẫu thân mặc dù đội khăn che mặt, nhưng dáng người yểu điệu lại không thể che giấu.
Vẻ căm ghét thoáng qua trên mặt cha ta rồi biến mất, kích động gọi ba tiếng Uyển Nương, giọng nói chứa đầy dịu dàng.
Mộ Dung Hồi đùa ác cắn vào vành tai mẫu thân.
“Uyển Nương ư? Hừ, Thôi Uyển, đợi bổn tướng quân đánh xong, sẽ đón nàng trở về làm quý thiếp, nàng phải cố gắng sống sót cho thật tốt.”
Người nam nhân thân thể cao lớn, che toàn bộ người mẫu thân sau lớp áo choàng, khiến cha không thể nhìn thấy một chút nào.
Mẫu thân mềm mại đáp lại, lúc chia tay, còn lưu luyến tặng chiếc túi thơm do chính tay nàng làm.
Mộ Dung Hồi vẻ mặt thâm trầm nhận lấy.
Cho đến khi mẫu thân và ta lên thuyền, bóng dáng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hắn ta mới thất vọng mất mát dẫn người rời đi.
Ta cùng mẫu thân được đưa đến sương phòng.
Vào đêm khuya cha chậm rãi đến muộn.
Ta bị ma ma ôm ra ngoài.
Trong ánh nến, mẫu thân tháo khăn che mặt đã đội cả ngày, để lộ khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc, nước mắt giàn giụa lao vào lòng cha, tỉ mỉ kể lể những khó khăn trong những ngày qua.
Cuối cùng, còn không quên nũng nịu trách móc một câu: “Uyển Nương cả đời này có thể còn sống gặp lại phu quân một lần, đã đủ rồi.”
Cha vốn dĩ đã tham lam nhan sắc của mẫu thân.
Bây giờ, mẫu thân được Mộ Dung Hồi nuôi dưỡng, lại càng có thêm hương vị thành thục.
Hơn nữa, vết đen trên khuôn mặt cũng đã biến mất.
Hắn ta lập tức không kiềm chế được, sớm quên mất mục đích đến đây của mình, cùng mẫu thân ân ái một đêm.
7.
Nghe ma ma chăm sóc ta nói, đêm đó cha đã gọi nước mấy lần.
Sau khi trở về Hằng Dương, mẫu thân được sủng ái trở lại, thế lực dần dần áp đảo cả di nương đã sinh con trai.
Ta cũng đi theo được hưởng mấy ngày tháng tốt đẹp.
Lúc rảnh rỗi, mẫu thân sẽ dạy ta nhận biết các loại thảo dược.
Loại thảo dược nào cầm máu, loại thảo dược nào có độc… nàng giảng rất tỉ mỉ.
Mỗi ngày, khi ta nghe đến buồn ngủ, mẫu thân sẽ dùng nan tre nhỏ đánh vào lòng nàngn tay ta.
Ta đau đến mức khóc òa lên.
Mỗi khi như vậy, mẫu thân lại đỏ hoe mắt kiên nhẫn dỗ dành: “Đàm Nhi phải nhanh chóng tự lập, như vậy mới có thể bảo vệ mẫu thân.”
Ta nín khóc, cố gắng gật cái đầu nho nhỏ.
“Nhưng mẫu thân, tại sao ngoại tổ phụ không đến thăm chúng ta?”
Trở về Hằng Dương hơn một tháng, nhà ngoại tổ phụ không một ai đến thăm, những lá thư mẫu thân gửi đi cũng như đá chìm đáy biển.
Mẫu thân nở một nụ cười chua chát.
Nàng xoa đầu ta: “Bởi vì phụ thân con không muốn chúng ta gặp nhau, cho nên chúng ta không thể gặp.”
“Tại sao ạ?” Ta hỏi.
Mẫu thân thấm thía nói: “Bởi vì, chỉ khi không gặp mặt, phụ thân con mới có thể đòi được nhiều tiền hơn từ ngoại tổ phụ con, đến một ngày nào đó không còn giá trị lợi dụng nữa thì con và ta sẽ rơi vào kết cục thỏ chết chó nấu.”
Ta không kìm được rùng mình một cái, trong lòng hận ý đối với cha như cỏ dại mọc um tùm.
Quả nhiên tiệc vui chóng tàn, trong quân doanh do cha thống lĩnh bắt đầu xuất hiện những lời bàn tán, đều nói mẫu thân bị quân Kim làm nhục, lấy thân hầu giặc, mới có thể bảo toàn mạng sống.
Bọn họ còn nhắc đến Tôn Khang Thanh, nói rằng nàng không chịu nhục mà chết để tỏ rõ chí khí, là tấm gương cho nữ tử, mẫu thân cũng nên noi theo tấm gương liệt nữ của nàng.
Cha từng đến thăm dò: “Đàm Nhi, lúc ở quân doanh của quân Kim, con có thấy có người nam nhân nào vào trướng của mẫu thân con không?”
“Có ạ, còn rất nhiều.”
Cha lập tức sa sầm mặt, rút kiếm định xông ra ngoài: “Con tiện nhân, dám lừa ta.”
Ma ma sợ đến mức ngã ngồi xuống đất.
Ta cũng bị dọa cho khuôn mặt nhỏ tái nhợt, nhưng vẫn ôm chặt lấy chân cha, khóc lớn tiếng hô: “Mẫu thân biết y thuật, quân Kim thấy nương xấu xí nên đã phái nương đến trướng của thương binh giúp việc vặt, nếu mẫu thân không đi chăm sóc những người bị thương đó, thì Đàm Nhi sẽ chết đói, đều là lỗi của nữ nhi, nữ nhi không nên kêu đói.”
“Cha đừng trách mẫu thân nữa.”
Ta khóc đến đau đớn tột cùng, thở không ra hơi.
Cha sững sờ, không thể tin mà cúi đầu xuống, giọng khàn khàn nói: “Đàm Nhi, những kẻ lừa dối phụ thân đều không có kết cục tốt, con đã nghĩ kỹ chưa.”
“Mộ Dung Hồi kia là sát thần nổi tiếng, nhưng con cùng mẫu thân con cũng không giống như những người ngay cả cơm cũng không đủ ăn.”
Quả nhiên cha đã nghi ngờ.
Giống hệt như mẫu thân đã đoán.
Ta lau nước mắt, ngẩng khuôn mặt non nớt lên, ngưỡng mộ nhìn khuôn mặt ngược sáng trên đỉnh đầu, nức nở nói: “Mẫu thân nói là vì Tôn Khang Thanh di di, mỗi tối nàng đều đến chỗ Mộ Dung Hồi, sáng mới trở về, Mộ Dung Hồi hung dữ lắm, trên người di di luôn mang thương tích.”
Nghe ta nói xong, thái độ của cha lập tức mềm mỏng hơn nhiều.
Hắn ta khom người xuống, yêu thương xoa đầu ta, rồi quay người rời đi.
Ma ma sợ hãi chạy đến ôm lấy ta, vỗ ngực lẩm bẩm: “Thật là dọa chết nô tỳ, tiểu thư là người hiểu chuyện, phu nhân biết được nhất định sẽ đau lòng lắm.”
Ta nhìn theo bóng lưng của cha, âm thầm nắm chặt nắm đấm.
Đêm đến, cha uống đến say khướt, đi vào phòng của mẫu thân.
Thấy cha đến, đôi mắt mẫu thân sáng bừng, đứng dậy nghênh đón, lấy ra chiếc túi thơm mới làm.
“Đây là thiếp tự tay làm, có thể giúp an thần.”
Mẫu thân giải thích xong, thay cho cha, tiện tay tháo chiếc túi thơm cũ ném sang một bên.
Cha ánh nhìn sâu xa, một đêm này, đòi hỏi vô số lần.
Khi trời vừa hửng sáng, cha đứng dậy đi làm việc.
Mẫu thân hầu hạ cha thay quần áo, dường như mọi thứ đã trở lại như lúc hai người vừa mới thành hôn.
Cha nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt có chút ngẩn ngơ.
Nhưng rất nhanh, hắn ta giơ tay ngăn cản động tác đeo thắt lưng cho mình của mẫu thân, do dự hồi lâu rồi mới mở miệng.
“Uyển Nương, thế cục hiện nay bất ổn, dưới trướng ta lại có không ít huynh đệ, hiện đang là thời điểm quan trọng chiêu binh mãi mã, những lời đồn đại kia, với tư cách là phu quân của nàng, ta không quan tâm nhưng những người đầu quân cho ta, đều là những nam tử hán đại trượng phu, ta không thể để bọn hắn thất vọng.”
Mẫu thân cúi thấp đầu, ánh bình minh xuyên qua song cửa sổ chiếu lên cần cổ xinh đẹp của nàng.
Yết hầu cha chuyển động mấy hơi.
Chỉ nghe mẫu thân nghẹn ngào mở miệng: “Uyển Nương đã hiểu.”
“Thiếp chỉ có một tâm nguyện, trước khi chết, có thể gặp lại cha mẹ một lần.”
Nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn của mẫu thân, cuối cùng cha cũng mềm lòng.
8.
Ngày trở về nhà hôm đó, mẫu thân dậy sớm, trang điểm tỉ mỉ một phen.
Người vốn không thích trang điểm, còn cố ý thoa phấn, thay váy áo màu hồng nhạt.
Cha đưa chúng ta đến Thôi phủ, lấy cớ công vụ bận rộn mà vội vã rời đi, chỉ để lại một thị vệ luôn theo dõi hành động của mẫu thân.
Mẫu thân coi như thị vệ không tồn tại, kể lại hết những chuyện xảy ra trong thời gian này nhưng cố tình tránh nhắc đến Mộ Dung Hồi.
Khiến ngoại tổ phụ nghiến răng nghiến lợi, còn đập đồ đạc, mắng cha không phải thứ tốt đẹp gì.
Còn ngoại tổ mẫu thì chỉ khóc ròng thương cho số phận khổ sở của nữ nhi, lại gả cho một tên hỗn trướng sủng thiếp diệt thê.
Mẫu thân cũng rơi nước mắt.
Mọi người đều nhìn về phía ta.
Ngoại tổ mẫu thở dài vẫy tay gọi ta: “Đứa cháu gái đáng thương của ta, còn nhỏ như vậy đã phải chịu khổ, sau này biết phải làm sao đây.”