Nam Chính Là Của Tôi
Chương 1
1.
Bạn cùng phòng Bạch Viên Viên vừa mới tỉnh lại, không hiểu bị sao tự nhiên lại nói với chúng tôi, thế giới chúng tôi đang sống thực tế là một cuốn tiểu thuyết.
Mà cậu ta là nữ chính của cuốn tiểu thuyết đó, có hào quang của nữ chính, có thể muốn gì được nấy.
Cậu ta vác rất nhiều túi xách, quần áo hàng hiệu về ký túc xá, nhìn đến nỗi hai đứa cùng phòng khác của tôi nhìn đến sáng cả mắt.
“Viên Viên, không phải là học sinh nghèo sao? Lấy đâu ra nhiều tiền mua nhiều thứ như vậy!”
Bạch Viên Viên nghe vậy, cả mặt cứng lại:
“Chút tiền này thì tính là gì? Tôi đã nói với cậu rồi, tôi là người xuyên sách, là nữ chính của cái thế giới tiểu thuyết này.”
“Lúc trước là do tôi chưa thức tỉnh, hiện tại đã tỉnh rồi, tôi có hào quang của nữ chính, muốn có thứ gì còn không phải là việc trong tầm tay sao?”
Hai đứa cùng phòng của tôi đầu tiên không tin cho lắm, nhưng sau khi bị Bạch Viên Viên tẩy não nhiều lần, lại nhìn thấy trước mặt toàn là đồ xa xỉ cũng dần dần tin những điều Bạch Viên Viên nói.
Hai đứa nó tranh nhau hỏi Bạch Viên Viên xem thân phận của bọn họ trong sách là gì, tương lai sẽ thế nào.
Tôi một bên thích thú hóng xem cảnh tượng hề hước như kịch này, ánh mắt rơi vào chiếc túi xa xỉ mà Bạch Viên Viên mang về.
Cái túi đó tôi nhận ra, là đồ giới hạn, cả thế giới chỉ có ba chiếc.
Mẹ tôi một chiếc, dì hàng xóm một chiếc, còn một chiếc nằm trong tủ của tôi.
Vậy túi của Bạch Viên Viên là từ đâu ra?
“Viên Viên, nếu như cậu là nữ chính, vậy nam chính là ai?”
Câu hỏi của một trong hai người bạn cùng phòng thu hút sự chú ý của tôi, tôi cũng rất hiếu kỳ nhìn về phía Bạch Viên Viên.
Chỉ thấy mặt cậu ta khẽ đỏ bừng, duỗi tay xoắn xoắn hai bím tóc:
“Tôi có thể nói cho các cậu, nhưng các cậu không được nói cho người khác.”
“Anh ấy chính là thái tử gia Bắc Kinh.
“Cái gì?” Hai người bạn cùng phòng trấn kinh trợn tròn mắt.
Tôi cũng không nhịn được mà hít một hơi.
Thái tử gia Bắc Kinh?
Bùi Du Bạch?
Chẳng phải là vị hôn phu của tôi sao?
Bạch Viên Viên đắc ý gật gật đầu:
“Sau này tôi sẽ kết hôn với anh ấy, đến lúc đó tôi sẽ cùng với anh ấy kề vai sát cánh, bước đến vị trí dưới một người trên vạn người.”
Tôi: “…”
Hai đứa bạn cùng phòng tôi ngưỡng mộ gần chếc.
Bọn họ nắm lấy tay Bạch Viên Viên, không ngừng nói:
“Viên Viên, đến lúc cậu giàu sang phú quý rồi nhất định đừng có quên, bọn mình đều là bạn tốt của nhau.”
Bạch Viên Viên cười nhẹ, tùy tiện đưa cho hai người bạn cùng phòng mỗi người một cái túi, dùng hành động thực tế coi như lời đáp.
Hai người bạn cùng phòng hưng phấn đến nỗi không ngừng la hét.
Ánh mặt của Bạch Viên Viên rơi lên trên người tôi, cậu ta kiêu ngạo hất cằm:
“Tô Lạc, ngày thường không phải là câu thích tranh giành vị trí số một với tôi lắm sao, bây giờ tôi đã thức tỉnh rồi, cái vị trí đó tôi cũng không hiếm lạ gì, coi như tôi nhường cho cậu đó.”
“Nhưng mà cậu muốn túi của tôi thì còn lâu.”
Tôi: “…”
Mẹ ơi, xà lơ méo chịu được.
Lại nói, bình thường mỗi lần thi cử tôi đều đứng thứ nhất, đè trước mặt Bạch Viên Viên, từ lúc nào mà cần cậu ta nhường vậy trời?
Tôi cũng lười để ý đến cậu ta, liền quay người nằm trở lại giường, nhìn tin nhắn đang ghim ở vị trí đầu tiên.
Chỉ với mấy lời xà lơ của Bạch Viên Viên, tôi tất nhiên là không tin.
Tình cảm giữa tôi và Bùi Du Bạch rất tốt, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã.
Cậu ta còn muốn gả cho người đàn ông của tôi?
Nằm mơ!
Hồi nhỏ sức khỏe của tôi không tốt, mỗi lần đến mùa này là cơ thể lại trở nên yếu đuối.
Cũng bởi vậy, hàng năm cứ đến mùa này Bùi Du Bạch đều sẽ cạo đầu niệm Phật, thay tôi khấn cầu bình an.
Cũng nửa tháng không gặp rồi, nhớ hắn quá đi mất.
2
Thời điểm Bùi Du Bạch đang lễ Phật, sẽ không có thông tin thiết bị để liên lạc với bên ngoài.
Tôi đang nghĩ, chắc phải đi tìm hắn rồi.
Trùng hợp ngày mai là cuối tuần, nên tôi tiện thể về nhà một chuyến, ăn mặc tỉ mỉ một phen.
Chỉ là tôi không thấy chiếc túi phiên bản giới hạn của mình trong phòng thay đồ.
Tôi hỏi mẹ, bà thản nhiên nói: “Mẹ không biết, mẹ không nhìn thấy. Con muốn đi tìm Du Bạch à? Cuối tuần trước nó có trở về một lần.”
“Nó tới tìm con, mẹ nói con còn chưa về, nó ngồi trong phòng con một lát rồi mới rời đi.
“Về sau nó không tới tìm con sao?”
Đối với chuyện này, tôi cũng không biết.
“Các con thế nào? Con không biết chuyện này?”
“Không có gì đâu.” Tôi lắc đầu với mẹ, “Con đi trước tìm anh ấy.”
Tôi leo lên núi, đến ngôi chùa nơi Bùi Du Bạch đang ở, nhưng tiểu sư phó trong chùa nói với tôi rằng Bùi Du Bạch không có ở đây.
“Vậy ngài có biết hắn đi đâu không?”
Vị tăng nhân trước mặt lắc đầu.
“Cảm ơn.”
Tôi mím mím môi, đi xuống núi, trong lòng có một cảm giác tắc nghẽn khó tả.
Tôi gửi một tin nhắn cho Bùi Du Bạch, nhưng không nhận được bất kỳ hồi âm nào.