Nam Chính Là Của Tôi
Chương 2
3.
Tôi quay lại ký túc xá.
Vừa vào cửa ký túc xá, đã nghe thấy giọng nói của Bạch Viên Viên truyền đến:
“Nam chính của tôi cứ cách một thời gian sẽ đi tụng kinh niệm phật.”
“Khi anh ấy tụng kinh niệm Phật, sẽ không ai có thể tìm thấy được anh ấy, nhưng chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, anh ấy sẽ lập tức đến tìm tôi”.
Tôi sững người tại chỗ, không thể tin được nhìn Bạch Viên Viên.
Ngoại trừ những người thân cận, không ai biết rằng Bùi Du Bạch hàng năm đều đi lễ Phật vào thời gian này.
Giọng điệu của Bạch Viên Viên tràn đầy khoe khoang: “Không, tối nay là sinh nhật của tôi, anh ấy từ trên núi xuống tìm tôi, muốn mời chúng ta đi ăn tối, các cậu có đi không?”
Hai người bạn cùng phòng còn lại tranh nhau gật đầu.
Bạch Viên Viên đi tới trước mặt tôi, cái cằm hếch lên: “Tô Lạc, cậu có đi không? Tôi sẽ cho cậu đi mở mang tầm mắt.”
Chiếc túi phiên bản giới hạn của Bạch Viên Viên được đặt ở nơi dễ thấy nhất trong ký túc xá.
Trước đây tôi không nhìn kỹ, nhưng vừa rồi sau khi bước vào cửa, tôi thấy trên túi có một vết xước.
Cùng vị trí vết xước trên túi của tôi giống y hệt nhau.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, nói với Bạch Viên Viên: “Được.”
4.
Chúng tôi đi về phía cổng trường, một trong hai người bạn cùng phòng tên là Từ Kiều lo lắng nhìn về phía Bạch Viên Viên.
“Viên Viên, nghe nói vị kia hỉ nộ vô thường, ngày thường rất lạnh lùng, tớ có chút sợ hãi.”
Bạch Viễn Viên khẽ mỉm cười: “Tính cách của anh ấy cao ngạo là đối với người khác, ở trước mặt tôi anh ấy rất dịu dàng.”
Vừa nói, Bạch Viên Viên chỉ vào một chiếc Maybach đậu cách đó không xa và nói với chúng tôi: “Ầy, anh ấy cho xe đến đón chúng ta kìa.”
Khi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đó, tim tôi như lỡ nhịp.
Khi đến gần hơn và nhìn thấy biển số xe quen thuộc, tôi sững người tại chỗ.
Chiếc xe này là xe của Bùi Du Bạch.
Từ Kiều mở to mắt: “Trời ơi! Là Maybach! Cả đời tôi chưa bao giờ ngồi trên một chiếc xe đẹp như vậy!”
Bạch Viên Viên rất hài lòng trước sự kinh ngạc của Từ Kiều, cậu ta lườm tôi một cái, giọng điệu đầy kiêu ngạo: “Tô Lạc, sao cậu không nói gì? Vui vẻ đến phát rồ rồi? Đúng là không có tiền đồ mà.”
“Cậu hãy nhớ kỹ, thành tích tốt cũng vô dụng, gả đến nơi tốt, mới thật tự tốt. Lần này là nhờ vào tôi, cậu mới có cơ hội ngồi trên chiếc xe sang trọng này, về sau sẽ không còn cơ hội này nữa đâu.”
Bạch Viên Viên đi về phía trước, mở cửa xe ra ngồi vào ghế lái phụ.
Hai người bạn cùng phòng nhanh chóng đi theo Từ Kiều và ngồi vào ghế sau của chiếc Maybach.
Tôi siết chặt bàn tay đang buông thõng bên mình, không có tâm trạng để ý đến lời giễu cợt của Bạch Viên Viên.
Sau khi ngồi ở ghế sau xe, tôi nhìn người ngồi ở ghế lái, đó là một khuôn mặt xa lạ.
Bạch Viên Viên nói rằng đây là tài xế do Bùi Du Bạch cử đến đón họ.
Xe dừng ở cửa một khách sạn sang trọng, vừa bước vào, nhìn những tòa nhà lộng lẫy xung quanh, hai người Từ Kiều không khỏi thở dài thán phục.
“Chúng ta thật tự là đã tu luyện tích phúc ba đời mới có Viên Viên làm bạn cùng phòng mà! Đây là khách sạn lớn và sang trọng nhất thủ đô, chi phí cho bất kỳ bữa ăn nào cũng không dưới năm con số.
“Nếu không có Viên Viên, cả đời tôi có lẽ cũng không có tư cách bước vào nơi này!”
Tôi rất quen thuộc với nhà hàng này, bởi vì nó là của nhà tôi mở.
Nhưng không ngờ sinh nhật của Bạch Viên Viên lại ở đây…
“Thế nào Tô Lạc? Cậu cũng choáng à? Suốt đường đi không nói một lời, còn giữ vẻ mặt nghiêm túc cho ai nhìn?” Từ Kiều khịt mũi bất mãn, “Rõ ràng là Viên Viên tốt bụng mời cậu đi ăn tối, kết quả cậu còn trưng ra cái bộ mặt đó.”
Một người bạn cùng phòng khác cũng phụ họa theo: “Chắc cậu ta đang ghen tị lắm. Nhìn Bùi Du Bạch đối xử tốt với Viên Viên như vậy, trong lòng chắc đang cảm thấy khó chịu đi.”
Trong lời nói của hai người đều có ý nịnh nọt Bạch Viên Viên.
Chỉ là, không muốn nói chuyện thì chính là ghen tị sao?
Tôi cười khẩy: “Tôi khuyên cô nên ăn bớt phấn thừa trên mặt để tăng vẻ đẹp bên trong.”
Bạch Viên Viên nhìn Từ Kiều cùng một người bạn cùng phòng khác, phát hiện trên mặt hai người này hôm nay đánh rất nhiều phấn.
Ý thức được điều gì đó, sắc mặt Bạch Viên Viên tối sầm: “Hôm nay là sinh nhật của tôi, hai cậu trang điểm đậm như thế làm gì?”
“Không phải… Viên Viên, cậu hãy nghe chúng tớ giải thích.”
Hai người vội vàng muốn giải thích với Bạch Viên Viên, nhưng Bạch Viên Viên không để ý tới họ, đi về hướng phòng bao.
Bước vào phòng riêng, đồ ăn đã được gọi sẵn.
Bạch Viên Viên nói tất cả đều được Bùi Du Bạch sắp xếp tốt, dựa theo sở thích của cậu ta để gọi món.
Cửa phòng bao truyền đến động tĩnh, hai mắt của Bạch Viên Viên sáng lên: “Là Du Bạch tới!”
Cậu ta hưng phấn đến mức đứng dậy khỏi ghế, đi tới mở của phòng bao ra, nhưng người xuất hiện ở cửa lại không phải là Bùi Du Bạch.
Mà là vị tài xế vừa rồi.
“Xin lỗi cô Bạch, thiếu gia nhà tôi hôm nay xẩy ra chút chuyện nên không thể đến được. Đây là quà sinh nhật cậu ấy nhờ tôi tặng cô. Chúc cô sinh nhật vui vẻ.”
Dưới ánh mắt của mọi người, Bạch Viên Viên trở về chỗ ngồi, tay cầm một bó hoa và một chiếc vòng cổ kim cương.
Trong mắt cậu ta tràn đầy vẻ mất mát.
Nhưng nhìn chiếc vòng cổ kim cương trong tay, Bạch Viên Viên vẫn nhếch khóe miệng cười rạng rỡ: “Du Bạch đứng tên rất nhiều công ty, ngày thường cũng rất bận rộn, chắc chắn lại đang bận đàm phán hợp đồng. Chúng ta ăn trước đi.”
Sau khi nói xong, Bạch Viên Viên đặt bó hoa và chiếc vòng cổ kim cương ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn ăn.
Từ Kiều cảm thấy ghen tị: “Chiếc vòng cổ này đẹp quá. Du Bạch thật biết cách quan tâm đến người khác. Khi nào tôi mới gặp được một người đàn ông tốt bụng với tôi như vậy, có thể tặng tôi một chiếc vòng cổ kim cương đây.”
Nói xong, Từ Kiều tựa hồ nghĩ tới điều gì, hưng phấn nhìn Bạch Viên Viên: “Viên Viên, cậu là nữ chính trong thế giới này, vậy cậu có biết khi nào tớ mới có thể gặp được bạch mã hoàng tử của mình không?”
Bạch Viên Viên suy nghĩ vài giây: “Cuộc hôn nhân của cậu ở thế giới này sẽ không có kết cục tốt.”
Từ Kiêu quá sợ hãi, lời nói cũng không lưu loát: “Cái, cái gì cơ?”
“Cụ thể thì tôi không thể tiết lộ, nhưng tôi là nữ chính, có khí vận bàng thân, nếu cậu cùng tôi tiếp xúc nhiều hơn một chút, có thể sẽ thay đổi được kết cục của mình.”
Bạch Viên Viên trên mặt lộ ra vẻ cao thâm, Từ Kiều vội vàng gật đầu, ngay cả ăn cơm cũng gần giống như treo trên người Bạch Viên Viên.
Đồ ăn trước mặt tôi chưa tùng chạm vào.
Ánh mắt tôi quét qua chiếc vòng cổ kim cương, trong lòng dường như đã xác nhận được một điều.