Nam Chính Là Của Tôi
Chương 5
10.
Bùi Du Bạch nói với tôi rằng anh ấy không đưa chiếc Maybach của mình cho Tô Thần.
Nhưng quan hệ giữa Tô gia và Bùi gia rất tốt, Tô Thần nếu thật sự muốn, thì cũng có thể mượn được.
Tôi cùng Du Bạch trở về nhà mình.
Tô Thần từ bên ngoài trở về, người còn chưa tới, thanh âm đã truyền đến trước.
“Mẹ ơi, con có người yêu rồi, tối nay con sẽ dẫn bạn gái đến cho mọi người làm quen một chút.”
Khi tôi về đến nhà, tôi liền nói suy đoán của mình cho mẹ biết.
Rất không khéo, tôi tình cờ nhìn thấy chiếc vòng cổ kim cương mà Tô Thần tặng cho Bạch Viên Viên vào ngày sinh nhật của cậu ta.
Đó là của mẹ tôi.
Ngoài em trai Tô Thần, tôi không nghĩ ra ai khác có thể chạm vào túi xách của tôi và chiếc vòng cổ kim cương của mẹ được.
Lúc này tôi đang ngồi trên sô pha, gác chân lên đùi Bùi Dụ Bạch, vừa hưởng thụ anh ấy đút đồ ăn, vừa xem phim.
Mẹ cười lạnh: “Bạn gái gì nha?”
Tô Thần không phát hiện ra có gì kỳ quái, chỉ là kinh ngạc nhìn tôi cùng Bùi Dụ Bạch: “Chị, anh rể, hai người về khi nào vậy!”
Tôi ngước mắt liếc nhìn hắn: “Đây là nhà của tôi, khi nào tôi trở về báo cần báo cáo với cậu sao, Tô đại thiếu gia?”
Tô Thần gãi đầu cười nói: “Không cần, không cần.”
Hắn chạy đến ngồi trên ghế sofa đối diện với tôi và Bùi Du Bạch, mở miệng nói: “Chị ơi, chị trở về thật đúng lúc, em có chuyện muốn nói với chị.”
“Đây là bạn gái mới của em, em rất thích cô ấy, cô ấy học cùng trường với chị đó, lát nữa cô ấy sẽ tới, em sẽ giới thiệu cô ấy với chị.”
“Cô ấy rất tốt bụng, làm người khéo léo lại rộng lượng, còn không yêu tiền của em, chỉ thích con người của em, tình yêu của em cùng cô ấy là chí cao vô thượng, cô ấy là tình yêu đích thực của em, em dự định sau này sẽ cưới cô ấy.”
“Nhưng cô ấy thật quá tốt bụng. Em nghe nói hôm nay ở trường cô ấy còn bị bạn cùng phòng bắt nạt, bạn cùng phòng của cô ấy thì tính là thứ gì chứ, vậy mà dám bắt nạt cô ấy. Vốn em định đi qua xem ai có gan lớn như vậy, nhưng bạn cùng phòng của cô ấy đã bỏ chạy, không có ở trường, em chuẩn bị thứ hai sẽ qua xem một chút.”
“Dám bắt nạt con dâu tương lai của Tô gia, lá gan thật lớn. Chị, về sau ở trường học chỉ có thể giúp em chăm sóc cho cô ấy nhiều hơn được không?”
Tô Thần vừa phàn nàn, sắc mặt của tôi càng ngày càng lạnh lùng: “Tô Thần, túi sách màu đen trong phòng chị đâu?”
Nụ cười của Tô Thần cứng đờ: “Cái túi nào cơ…”
Phòng tôi có một cái camera.
Lần trước về nhà vội vàng, hơn nữa còn dự định đi tìm Bùi Du Bạch, cũng không nghĩ tới túi sách trong tay Bùi Viên Viên là của mình.
Hôm nay sau khi trở về, tôi liền xem lại camera.
Tô Thần, đồ đầu óc heo này, đúng là nhân lúc Tô gia không có người, đưa bạch Viên Viên về nhà một lần, thậm chí còn để Bạch Viên Viên tự do đi dạo trong nhà.
Bạch Viên Viên vào phòng tôi, nhìn trúng túi xách kia của tôi, hỏi xin Tô Thân, Tô Thần vậy mà thật sự đưa cho cô ta.
Trừ cái đó ra, Bạch Viên Viên còn lấy trộm một ít trang sức trong hộp trang sức của tôi sau lưng Tô Thần.
Tôi vừa định cho Tô Thần xem đoạn video được camera ghi lại thì điện thoại của Tô Thần vang lên.
Hắn nhìn thoáng qua, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi ra ngoài: “Viên Viên đến rồi, em đi đón cô ấy!”
Tô Thần dẫn Bạch Viên Viên vào nhà.
Đi sau Bạch Viên Viên là hai người bạn cùng phòng của tôi.
Cả ba người đều ăn mặc chỉnh tề, đặc biệt là Bạch Viên Viên, từ đầu đến chân đều mặc đồ hiệu cao cấp.
“Bảo bối, dì và chị gái của anh có thể hay không không thích em?”
Tô Thần an ủi Bạch Viên Viên: “Sẽ không, mẹ cùng chị gái anh đều rất thân thiện.”
Bạch Viên Viên “Ừm” một tiếng, trên mặt mỉm cười ngọt ngào nhìn về phía đại sảnh của biệt thự, nhưng khi nhìn thấy tôi, nụ cười trên mặt Bạch Viên Viên bỗng chốc cứng đờ.
Từ Kiều cũng nhìn thấy tôi, cậu ta hét lên: “Tô Lạc? Tại sao cậu lại ở đây!”
Bạch Viên Viên thích gào thét.
Từ Kiều trước đây khá yên tĩnh, hiện tại cũng thích hét lên.
Thật chói tai.
Bạch Viên Viên tức giận nói: “Tô Lạc, không ngờ cậu lại vô liêm sỉ như vậy, biết tôi tới nhà bạn trai, kết quả lại chạy tới đây trước? Cậu đang có âm mưu gì?”
Bạch Viên Viên nhìn quanh, khi ánh mắt rơi vào mẹ tôi, đột nhiên thay đổi.
Tô Thần trông giống mẹ tôi, nhìn thoáng qua có thể đoán đây là mẹ con.
Bạch Viên Viên sắc mặt vặn vẹo vài cái, có vẻ tức giận: “Tô Lạc, có phải cậu ở trước mặt dì nói xấu tôi đúng không?”
Tôi biết trên đời này có một số kẻ ngốc, nhưng không ngờ Bạch Viên Viên lại ngốc đến như vậy.
Cô ta nắm tay Tô Thần, sải bước về phía mẹ tôi: “Dì, con là Viên Viên. Con không biết Tô Lạc trước mặt dì đã nói gì về con, nhưng xin dì không nên tin, đó không phải sự thật. Dì muốn biết cái gì, con đều nói cho dì nghe.”
Tô Thần có chút bối rối trước cảnh tượng trước mắt, không kịp phản ứng.
Bạch Viên Viên nói xong với mẹ tôi, sau đó lại nói với Tô Thần: “Bảo bối, Tô Lạc chính là người bạn cùng phòng mà em kể cho anh nghe, người đã bắt nạt em ở trường.”
Tô Thần: “?”
Bạch Viên Viên nhìn thấy mẹ tôi cười như không cười nhìn về phía cô ta, trong lòng càng tức giận, nhận định là tôi đã nói xấu cậu ta.
“Tô Lạc, cậu thật quá ghê tởm! Tôi khẳng định mình chưa từng làm gì có lỗi với cậu cả? Sao cậu lại xấu tính như vậy? Bắt nạt tôi thì thôi đi, hiện tại còn nghĩ muốn phá hoại hôn nhân của tôi và bảo bối!”
Bạch Viên Viên hai mắt đỏ bừng, toàn thân run rẩy.
Tô Thần kéo tay áo Bạch Viên Viên, không thể tin xác nhận: “Người hôm nay em nói với anh, người bắt nạt e ở trường học…là chị ấy?”
“Đúng! Chính là cô ta.” Bạch Viên Viên gật đầu nhìn Tô Thần, nước mắt rưng rưng, “Bảo bối, anh giải thích cho dì giúp em một chút, em tuyệt đối không phải người như Tô Lạc nói.”
Từ Kiều cũng muốn nói gì đó giúp Bạch Viên Viên, nhưng một người bạn cùng phòng khác nhận thấy có gì đó không ổn liền kéo lấy góc áo của Từ Kiều.
Tôi cười như không cười nhìn về phía Bạch Viên Viên: “Cậu mở miệng kêu một tiếng bảo bối, hai tiếng bảo bối, chẳng lẽ không biết tên thật của nó đi?”
“Cậu đang nói nhảm gì vậy? Bảo bối của tôi tên là Bùi Du Bạch, làm sao tôi lại không biết.”
Nụ cười trên môi tôi càng sâu.
Tô Thần sửng sốt: “Ai nói cho em biết anh là Bùi Du Bạch?”
Bạch Viên Viên cũng sửng sốt: “Anh không phải sao?”
“Tô Lạc là chị gái của anh, Bùi Du Bạch là anh rể của anh, Viên Viên, em đang nói cái gì vậy?”
Vẻ mặt Bạch Viên Viên khó coi đến cực hạn.
Tôi nói: “Du Bạch, em muốn ăn dưa hấu.”
Bùi Du Bạch dùng tăm gim một miếng dưa hấu rồi đưa vào miệng tôi.
Tôi vừa ăn vừa chế giễu nhìn về phía em trai mình:
“Chậc chậc chậc,Tô Thần, tình yêu đích thực của em ngay cả tên em là gì cũng không biết kìa.”
Hóa ra trong thời gian Bùi Du Bạch đi lễ Phật, Tô Thần cảm thấy ngứa tay muốn lái chiếc Maybach cao cấp nhất của Bùi Du Bạch ra ngoài để khoe khoang.
Nó liền mượn danh nghĩa của tôi đến Bùi gia hỏi mượn xe.
Mọi người trong Bùi gia đều biết rằng Bùi Du Bạch yêu tôi đến tận xương tủy, nên họ đương nhiên sẽ không từ chối Tô Thần.
Tô Thần lái xe ra ngoài, ở trong quán rượu cùng người khác khoác lác, bị Bạch Viên Viên để mắt tới.
Bạch Viên Viên không biết từ đâu nghe được chiếc xe có biển số đó là của Bùi Du Bạch, Thái tử Bắc Kinh nên đã nhầm tưởng Tô Thần là Bùi Du Bạch.
Tiếp theo, Bạch Viên Viên nghĩ biện pháp câu được Tô Thần.
Lần đầu tiên tiếp xúc với Tô Thần, Bạch Viên Viên gọi hắn là “Anh”, sau này khi cùng Tô Thần ở bên nhau, Bạch Viên Viên liền đổi cách gọi là “Bảo Bối.”
Bạch Viên Viên biết Bùi Du Bạch mỗi năm đều đi lễ Phật một khoảng thời gian, là thời điểm người hầu đang tám chuyện bị Bạch Viên Viên nghe thấy.
Cái này ngay cả Tô Thần cũng hoàn toàn không biết, Bạch Viên Viên coi hắn là Bùi Du Bạch, hắn vẫn luôn tưởng Bạch Viên Viên đã biết thân phận thật của mình.
Mặc dù danh tiếng tiểu thiếu gia nhà họ Tô không bằng Bùi Du Bạch Thái tử Bắc Kinh nhưng là cũng kém bao nhiêu.
Kết quả……
Sau loạt biến cố này, Tô Thần người mới nói đã tìm được tình yêu chí cao vô thượng liền thay đổi sắc mặt.
Mà tôi cũng trực tiếp lấy đoạn video được camera ghi lại mang ra.
“Bạch Viên Viên, những món trang sức mà cậu trộm của tôi có giá trị rất lớn. Để tôi suy nghĩ xem, cậu sẽ phải ngồi xổm trong tù bao nhiêu năm nhỉ?”
Sắc mặt Bạch Viên Viên đột nhiên thay đổi, cậu ta không còn vẻ tự mãn như lúc đầu nữa.
Cậu ta thậm chí “phịch” một tiếng quỳ gối trước mặt tôi: “Xin lỗi chị, em sai rồi, xin chị nể tình em là bạn gái của Thần Thần, tha cho em đi! Thật xin lỗi, nếu về sau em gả vào Tô gia, em nhất định sẽ đối xử với chị thật tốt! Giữa chúng ta sẽ không có bất kỳ mâu thuẫn nào!”
Hành động của Bạch Viên Viên khiến mọi người có mặt không nói nên lời.
Đặc biệt là Tô Thần.
Dù sao trong lòng hắn, Bạch Viên Viên là người “Ngây thơ tốt bụng”, “Tâm địa đơn thuần”, “Không tham tài”, “Tình yêu chí cao vô thượng”.
Kết quả nhìn thấy bộ dáng bây giờ của Bạch Viên Viên, sắc mặt Tô Thần còn khó coi hơn cả ăn phân.
Đồng dạng khó coi còn có người đứng cách đó không xa Từ Kiều.
Từ Kiều tiến lên nói: “Bạch Viên Viên, không phải cậu nói thế giới này của chúng ta là thế giới trong tiểu thuyết sao? Không phải cậu nói cậu là nữ chính sao! Rốt cục bây giờ là chuyện gì xảy ra!”
Tôi nép vào trong ngực Bùi Du Bạch và nói: “Có lẽ cậu ta đã đọc quá nhiều tiểu thuyết đi.”
Tôi chỉ tùy tiện đoán thôi, không ngờ trên mặt Bạch Viên Viên lại có vẻ xấu hổ, cho thấy, tôi đã đoán đúng.
Mọi người: “…”
Bạch Viên Viên quả thực đọc quá nhiều tiểu thuyết.
Sau khi gặp Tô Thần, cậu ta đã nhầm Tô Thần thành Bùi Du Bạch, sau khi ở cùng với Tô Thần, cậu ta thấy quá dẽ dàng, cảm thấy mình chính là nữ chính nghịch tập.
Tất cả những gì tôi có thể nói là, rất “trâu.”
Đương nhiên, tôi không có tha thứ cho Bạch Viên Viên và trực tiếp gọi cảnh sát.
Có video làm bằng chứng, Bạch Viên Viên nhanh chóng bị bắt giữ.
Từ Kiều cũng đến xin lỗi tôi, nói rằng trước đây cậu ta không nên giúp Bùi Viên Viên nhắm vào tôi.
Tôi không để ý tới cậu ta, mà chuyển ra khỏi ký túc xá.
Tô Thần mấy ngày nay liên tục gửi tin nhắn cho tôi, xin lỗi tôi không nên đem đồ của tôi cho người khác, cũng không nên dùng tên tôi mượn xe của Bùi gia đi khoe khoang.
Chúng tôi đều không để ý tới hắn, cha mẹ tôi trực tiếp cắt thẻ của hắn, để hắn đi trải nghiệm cuộc sống.