Nam Chính Là Của Tôi
Chương 4
8.
Tôi đến phòng ý tế, chườm đá lên mắt.
Vừa rời khỏi phòng y tế, tôi nhận được cuộc gọi của giáo viên phụ đạo, gọi tôi đến văn phòng một chuyến.
Trong văn phòng, giáo viên phụ đạo, Bạch Viên Viên, còn có hai người bạn cùng phòng khác đều có mặt.
Trên bàn của giáo viên phụ đạo có một chiếc túi màu đen, đó là chiếc túi hàng hiệu phiên bản giới hạn.
“Giáo viên phụ đạo, chiếc túi này của em là bản giới hạn, mấy trăm vạn một cái, phía trên có rất nhiều vết xước, đây đều là do Tô Lạc làm, cô phải làm chủ cho em!”
Bạch Viên Viên vừa nhìn thấy tôi, liền đưa tay chỉ vào tôi.
Nghe tiếng hét chói tay của cậu ta, tôi không khỏi có chút phiền.
Làm thế nào một người có thể đáng ghét đến như vậy?
Tôi nhìn chiếc túi màu đen, trên đó quả thực có rất nhiều vết xước, đây là lúc Bạch Viên Viên đánh tôi, rơi xuống đất làm trầy.
Tôi cười nhạo: “Cậu lấy túi đánh tôi làm trầy xước, giờ lại đổ lỗi cho tôi? Hơn nữa… cậu xác định cái túi này là của mình?”
“Tô Lạc, cậu có ý gì? Cái túi này không phải của Viên Viên, chẳng lẽ của cậu sao?” Từ Kiều vẻ mặt khinh thường.
Tôi nghiêm túc nói: “Bỏ từ [Chẳng lẽ] đi.”
Từ Kiều không dám tin nở nụ cười: “Tô Lạc, người ta nói dối cũng phải có mức độ, ít nhất cũng cần viết nháp. Còn cậu thì sao, bản nháp cũng không có, còn mở to mắt nói lời bịa đặt nữa? Cậu có phải là bị động kinh hay không?”
Giáo viên phụ đạo cũng thấm thía mở miệng: “Tô Lạc, tuy bình thường em có thành tích học tập tốt nhưng thành tích tốt không có nghĩa là tất cả, làm người vẫn nên trung thực một chút.”
“Tôi đã thông báo cho bố mẹ em rồi, lát nữa bố mẹ em sẽ tới đây, túi sách này của Viên Viên có giá trị không nhỏ, chờ gia trưởng đến, các em có thể thương lượng bồi thường với nhau.”
Tôi: “? Cô không có sao chứ?”
Khóe miệng Bạch Viên Viên hiện lên một nụ cười đắc ý, cậu ta nói: “Cô giáo, em cùng Tô Lạc là bạn cùng phòng, cũng không muốn làm lớn sự việc, khiến quan hệ căng thẳng như vậy, nếu đây là túi em tự mua thì cũng thôi đi, nhưng đây là do Du Bạch tặng cho em.”
“Nếu anh ấy biết chiếc túi này bị thương tổn thành như thế này, chắc chắn sẽ rất tức giận. Em cũng biết giải thích với anh ấy như thế nào.”
Từ Kiêu nói tiếp: “Nhưng Viên Viên, cái túi này giá mấy trăm vạn đâu!! Với những vết xước này, nếu muốn bồi thường thì phải trả hàng trăm nghìn đúng không? Tô Lạc làm sao có thể bồi thường được?”
Nghe xong, giáo viên phụ đạo cũng có chút trầm ngâm: “Viên Viên, em có thể nể tình mặt mũi của cô, chuyện này còn cách giải quyết nào khác không?”
Bạch Viên Viên che miệng cười ngọt ngào: “Được nha, xem như em và Tô Lạc cũng là bạn cùng phòng, để Tô Lạc quỳ xuống nói xin lỗi em trước mặt học sinh toàn trường, việc này xem như xong.”
Tôi bật cười.
Tức đến mức bật cười.
Mấy người này thực sự rất thú vị! Dăm ba câu, liền muốn tôi quỳ xuống nói xin lỗi?
Giáo viên phụ đạo còn nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó gập nhẹ đầu nhìn về phía tôi: “Tô Lạc, em thấy thế nào? Tiết kiệm được mấy chục vạn.”
Những năm gần đây ở trường học, tôi vẫn luôn sống rất tiết kiệm, quần áo mặc cũng không phải đồ hiệu gì.
Giáo viên phụ đạo không hiểu rõ về gia cảnh của tôi.
Nhưng lại trưng ra vẻ mặt muốn tốt cho tôi, thật là buồn cười.
“Trước hết, cậu không có bằng chứng nào chứng minh tôi là người gây ra vết xước trên chiếc túi này. Thứ hai, Bạch Viên Nguyên, tôi không biết cậu đã lấy được chiếc túi của tôi bằng cách nào, lát nữa tôi sẽ giao chuyện này cho cảnh sát xử lý. ”
Giáo viên phụ đạo cau mày một cái: “Tô Lạc, sao em lại không hiểu chuyện như vậy! Đây chính là mấy chục vạn! Người bình thường làm việc mấy năm cũng không kiếm được!”
Tôi không muốn lãng phí thời gian đối với mấy việc này, cũng không quan tâm những lời giáo viên phụ đạo nói.
Đang quay người định rời đi thì đã bị Bạch Viên Viên chặn lại.
Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi: “Mày có ý gì? Mày cảm thấy Du Bạch sẽ lấy túi của mày để lừa tao? Mày không cảm thấy lời nói của mình buồn cười lắm sao?”
“Người lừa cậu không phải là Bùi Du Bạch.”
Tôi lạnh lùng liếc nhìn cậu ta, đang định tiếp tục đi ra ngoài, nhưng Bạch Viên Viên đã giữ cổ tay tôi: “Dừng lại! Mày còn chưa quỳ xuống xin lỗi tao, mày muốn đi đâu?”
Lời còn chưa nói xong, một bóng đen xuất hiện ở cửa văn phòng.
Tóc cạo còn chưa dài, vẫn là đầu đinh, khuôn mặt như một viên ngọc quý, mặt mày lạnh buốt.
Dưới đôi lông mày đen nhánh là hai con mắt sáng ngời, bên cạnh khóe mắt có một nốt ruồi son.
Khí chất lạnh lùng, trên cổ tay trắng nõn đeo một chuỗi hạt Phật châu.
“Lạc nhi.”
Bạch Viên Viên liên tục nói Bùi Du Bạch là nam chính của cậu ta, nhưng khi Bùi Du Bạch xuất hiện, cậu ta lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Bùi Du Bạch đi về phía tôi, ánh mắt rơi vào đôi mắt sưng đỏ của tôi, đột nhiên trầm giọng: “Là ai làm?”
“Cậu ta.” Tôi chỉ thẳng vào Bạch Viên Viên.
“Tô Lạc, mày…” Bạch Viên Viên muốn nói cái gì, nhưng khi đối mặt với Bùi Du Bạch, cậu ta vô thức hoảng sợ, buông cổ tay của tôi ra, không tự chủ được lùi lại mấy bước.
“Vị tiên sinh này, cậu là?” Giáo viên phụ đạo nghi hoặc lên tiếng.
Bùi Du Bạch trả lời: “Tôi là vị hôn phu của em ấy.”
“Cậu tới đây có việc gì không?” Phụ đạo viên không hiểu.
Bùi Du Bạch lạnh lùng nhìn giáo viên phụ đạo: “Không phải cô gọi điện để người nhà Tô Lạc tới sao? Tôi chính là người nhà của em ấy.”
Phụ đạo viên: “…Tôi muốn bố mẹ của em ấy tới, Tô Lạc ở trường đã làm xước chiếc túi phiên bản giới hạn của bạn cùng lớp, cái này cần phải bồi thường mấy chục vạn.”
Bùi Du Bạch cũng nhìn thấy cái túi kia.
“Cái này không phải là của em sao?” hắn cúi đầu nhìn xuống tôi.
Tôi gật đầu: “Là của em.”
Những lời này làm cho Bạch Viên Viên bật cười: “Tô Lạc, mày đây là tìm người đến nói láo giúp mình sao? Quả nhiên là ngủ một cái ổ chăn không ra hai loại người, Tô Lạc chỉ biết nói dối, không nghĩ vị hôn phu cũng như vậy.”
Bạch Viên Viên nói tôi thì được, nhưng không được nói về Bùi Du Bạch như vậy trước mặt tôi.
Ánh mắt tôi lạnh lùng, tiến về phía Bạch Viên Viên vài bước, cậu ta giống như con thỏ con bị giật mình lùi lại phía sau lưng của giáo viên phụ đạo: “Tô Lạc, mày muốn làm gì, lại muốn đánh tao nữa à?!”
Tôi giật giật khóe miệng: “Tôi không phải bù nhìn, đừng bắn mũi tên vào tôi, bây giờ cậu nhảy cao bao nhiêu, khi rớt xuống sẽ càng thảm.”
Tôi quay người dắt tay Bùi Du Bạch: “Chúng ta đi trước.”
9.
Tôi không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Sau khi rời khỏi văn phòng, Bùi Du Bạch nắm ngược lại tay tôi, muốn đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi có nói mình đã đến phòng y tế xử lý qua, nhưng vẫn không lay chuyển được quyết định của hắn, cuối cùng vẫn đến bệnh viện kiểm tra một chút.
Lúc bác sĩ đang xử lý mắt cho tôi, nhìn thấy Bùi Du Bạch mím môi, tôi không khỏi có chút buồn cười: “Sao vậy?”
“Anh không muốn thấy em bị tổn thương.”
“Em chính là bị người tự xưng là nữ chính của đời anh làm bị thương nha.”
Tôi kể những lời mà Bạch Viên Viên từng nói cho Bùi Du Bạch nghe.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Bùi Du Bạch.
Giống như bị đẫm phải c*t vậy.
“Có phải cô ta bị tâm thần không?”
Tôi gật nhẹ đầu: “Em cũng cảm thấy như vậy, nhưng khoảng thời gian này anh đã đi đâu? Mẹ em nói tuần trước anh có trở về một chuyến, ở trong phòng em đợi một hồi rồi mới đi, sao không nhắn tin cho em.”
Bùi Du Bạch từ trong túi móc ra một chuỗi vòng tay màu đỏ: “Anh nghe phương trượng nói chùa Tĩnh An có một sợi dây màu đỏ, bên trong đặt một sợi tóc của nữ tử, có thể bảo vệ bình an.
“Hôm đó thời gian tương đối gấp rút, anh đến phòng em tìm vài sợi tóc trên giường sau dó liền rời đi, trước khi đi có để lại một tờ giấy trong phòng, em không nhìn thấy sao?”
Tôi lắc đầu: “Không nhìn thấy, trước đó em có đến chùa mà anh lễ Phật cũng không tìm được anh.”
Bùi Du Bạch vuốt vuốt đầu tôi, từ phương hướng này nhìn qua tôi có thể nhìn thấy chiếc cằm trắng nõn của anh ấy: “Ngày đó có lẽ anh vẫn đang ở chùa Tĩnh An chưa về.”
Bùi Du Bạch đeo sợi dây đỏ vào cổ tay tôi, nắm tay tôi bước ra ngoài bệnh viện.
Tôi nhìn xuống bàn tay tôi và anh ấy đang nắm lấy nhau, khóe miệng không khỏi cong lên.
Bùi Du Bạch là của tôi và cũng chỉ có thể là của tôi.
Bước tiếp theo chính là giải quyết gia sự.