Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Nam Phong

Chương 1



1
Ta tên Quý Nam Ý, là đích nữ của phủ thượng thư.

Nhà ngoại ta là nhà giàu số một Giang Nam, gia cảnh giàu có, dòng dõi thư hương.

Từ nhỏ ta đã hứa hôn với Lục Cẩm An, trưởng tử của phủ Định Viễn Hầu.

Nhưng, ta lại đem lòng yêu thương một thư sinh nghèo, phải bán tranh kiếm sống tên là Tiêu Quân Hoài, cả hai tâm đầu ý hợp, thề non hẹn biển.

Ta một mực muốn từ hôn với Lục gia để được bên nhau với thư sinh, dù phải ăn cỏ ăn rau cũng cam lòng.

Nào ngờ rằng, biên quan báo nguy, Lục Cẩm An được Hoàng thượng cử đi đánh giặc đã hy sinh trên chiến trường, chết không toàn thây.

Lão phu nhân của Lục gia dâng tấu lên Hoàng thượng, xin ban thánh chỉ ép ta gả vào Lục gia, thủ tiết thờ Lục Cẩm An.

Nếu ta không tuân theo sẽ chịu tội khi quân.

Vì toàn Quý gia, ta không thể không mang bài vị của Lục Cẩm An gả vào Lục gia, trở thành góa phụ.

Lúc đó, Định Viễn Hầu phủ đã sớm tiêu hết gia tài, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng.

Ngay ngày thứ hai sau khi vào cửa, bà mẫu đã giao quyền chưởng quản gia đình cho ta.

Ba mươi năm sau, ta dốc hết sức lực, thậm chí cả của hồi môn để duy trì cuộc sống cho cả gia đình.

Hơn phân nửa cuộc đời không có con cái, ta mang một thân bệnh tật.

Trước khi lâm chung, ta lại phát hiện ra Lục Cẩm An vẫn còn sống, hắn ta đã thú thê sinh tử, con cháu đầy đàn.

Bà mẫu và cả Lục gia đều biết chuyện này từ một năm sau khi ta gả vào Lục gia.

Chỉ vì muốn lợi dụng của hồi môn của ta để trợ cấp cho gia đình bọn họ, mà bọn họ đã giấu diếm ta cả đời, cả nhà bám víu, hút máu ta.

Vừa kinh ngạc vừa phẫn uất, ta hộc máu mà chết.

Sau khi chết, âm hồn ta không thể siêu thoát, mới phát hiện ra rằng thiếu niên năm đó cùng ta thề non hẹn biển, giờ đây đã hai mái tóc bạc phơ.

Bây giờ, hắn đã là thừa tướng dưới một người trên vạn người, nhưng cả đời không cưới ai nữa.

Ngày ta phát tang, hắn đá văng cửa Hầu phủ, bế bài vị của ta đi, rồi nói: “Ý Nhi, chúng ta về nhà thôi.”

Một sớm trọng sinh, ta quay về ngày vừa mới thủ tiết, nhìn đám đòi nợ hung hãn ập vào cửa, ta bật cười.

2

Tại đại đường Hầu phủ, một chiếc rìu nặng nề giáng xuống chiếc bàn trà gỗ đàn.

“Lục tiểu công tử, hôm nay là hạn chót. Nếu ngươi không trả tiền, thì đừng trách Phủ Đầu Bang chúng ta không nể tình.”

Ta nhìn lưỡi rìu bén ngót mà run rẩy, thầm nghĩ: Đây là gỗ đàn thượng hạng, một cái bàn trị giá mấy chục lượng bạc, đập hư thế này sẽ bị trời phạt đó.

Bọn đòi nợ hung hăng uy hiếp, đại đường bỗng chốc im phăng phắc, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Bà bà Trần thị cưng nhi tử như vàng của ta, bị khí thế hung hãn của bọn đòi nợ dọa cho mặt cắt không còn giọt máu.

Tiểu cô tử Lục Kim Linh sợ hãi nép sang một bên, run rẩy lẩy bẩy, hai mắt đỏ hoe.

“Đây là Định Viễn hầu phủ, các ngươi không được khinh người quá đáng, tự tiện xông vào nhà riêng chính là trọng tội.”

Trần thị dù sao cũng là người từng trải qua sóng gió, chỉ chốc lát sau đã lấy lại bình tĩnh.

“Tự tiện xông vào nhà riêng?”

“Bà già, tiểu nhi tử Lục Kim Dương của ngươi thiếu nợ cờ bạc ở chỗ chúng ta. Hắn hứa trong vòng một tháng sẽ trả cả vốn lẫn lời, nhưng giờ đã hai tháng trôi qua, vẫn không có tin tức gì.”

Bang chủ Phủ Đầu Bang móc ra một tờ giấy nợ từ trong ngực. Trên đó ghi rõ Lục Kim Dương thiếu nợ ba ngàn lượng bạc trắng, với dấu tay đỏ chót của hắn ta.

“Mẫu thân, con sai rồi, con không nên sa đà, không nên đi đánh bạc.”

“Mẫu thân giúp con lần này nữa thôi, lần sau con sẽ không bao giờ đánh bạc nữa.”

Nhìn Lục Kim Dương đang cầu xin thảm thiết, ta suýt bật cười.

Kiếp trước, ta đã bán hết tài sản, gom góp được vài chỗ bất động sản để trả nợ cờ bạc cho hắn ta.

Vốn tưởng rằng hắn ta sẽ quyết tâm sửa đổi, tuy nhiên không ngờ Lục Kim Dương vẫn chứng nào tật nấy, thậm chí còn sa đà hơn trước.

Kẻ nghiện cờ bạc không có điểm dừng, miệng lưỡi chỉ toàn lời dối trá.

“Toàn bộ… toàn bộ Hầu phủ cộng lại cũng không có nhiều tiền như vậy.”

Trần thị tức giận đến run rẩy cả tay, nói không thành lời.

“Không có tiền thì đành phải mời tiểu công tử đi cùng chúng ta. Khi nào gom đủ tiền sẽ thả người. Nếu thực sự không gom đủ, thì tiểu công tử đành phải để lại một ngón tay vậy.”

Bang chủ rút cây rìu ở trên bàn ra, làm bộ như chặt xuống ngón tay của Lục Kim Dương.

Trần thị sợ đến độ mặt mũi tái mét, Lục Kim Dương đột nhiên kéo ống tay áo của bà ta, liếc mắt qua ta, hất hất cằm ra hiệu cho Trần thị.

Ta hiểu ý của hắn ta, Hầu phủ không có tiền, nhưng ta có.

Phụ thân ta tuy chỉ là thượng thư hai bàn tay trắng, có điều cữu cữu ta lại là nhà giàu số một kinh thành.

Ta bị bắt gả vào Hầu phủ thủ tiết, cữu cữu vì để ta không phải chịu khổ nên đã cho ta hồi môn khiến người khác phải cực kỳ hâm mộ.

Bây giờ, mẫu tử Trần thị đang thèm nhỏ dãi của hồi môn của ta.

“Đó là của hồi môn của ta, bà bà không định kêu ta bán đi để giúp đệ đệ trả nợ đó chứ?”

Nực cười, kiếp trước ta bị cả cái Hầu phủ này thao túng tâm lý, coi tiền như rác mấy chục năm, móc cả của hồi môn ra cung cấp cho Hầu phủ, kết quả phải chịu cái kết không con không cái, bệnh tật khắp người.

Còn cái gia đình này thì bám lấy ta hút máu, cho rằng ta phải dốc hết sức vì Hầu phủ, cầm tiền của ta muốn làm gì thì làm, không hề quan tâm ta đã vất vả cỡ nào.

Kiếp này ta mà còn cho bọn họ một xu một hào nào nữa, thì ta đúng là đồ ngu!

“Nam Ý, nếu con đã gả vào Lục gia thì còn phân biệt của con của chúng ta gì nữa?”

“Chúng ta chỉ cần vài cửa hàng của con thôi ấy mà, con thấy sao?”

“Nó là đệ đệ ruột của phu quân con, cũng tức là đệ đệ của con.”

Lần đầu ta thấy có người làm cướp mà còn ăn nói hùng hồn như vậy đấy.

“Bà bà à, căn cứ theo luật pháp triều ta, của hồi môn của tân nương thuộc về sở hữu tư nhân, mang vào nhà khi xuất giá, mang đi khi hòa ly. Nếu chết, tất nhiên sẽ do con cái kế thừa. Người nói của hồi môn của ta thuộc sở hữu Lục gia, đây là coi rẻ luật pháp, coi rẻ hoàng quyền.”

Lúc trước phụ thân thường hay lải nhải bên tai ta, kêu ta phải lễ nghĩa vẹn toàn, sau khi xuất giá phải biết hiếu thảo với bà bà, kính già yêu trẻ.

Nhưng bây giờ có người trèo lên đầu tính khi dễ ta, nếu ta nhịn, thì sẽ rất có lỗi với sự yêu thương gia đình dành cho ta.

Trần thị chắc không ngờ ta lại lấy luật pháp ra cãi với bà ta, nên trong chốc lát ấp úng nói không nên lời.

Bang chủ Phủ Đầu Bang thấy thế, trực tiếp gọi người đến kéo Lục Kim Dương đi:

“Trong vòng ba ngày mà không trả được tiền, thì chờ nhận ngón tay của hắn đi.”

4

Trần thị lo lắng đến độ đi qua đi lại, tuy nhiên vẫn chẳng nghĩ ra cách nào.

Dù sao trước khi ta được gả vào, Hầu phủ chỉ còn là một cái vỏ rỗng. Còn người quen của bà ta thì chỉ là một đám rảnh rỗi không biết làm gì ngoài cắn hạt dưa, căn bản không biết kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy.

Hai ngày sau, Trần thị lại đẩy cửa phòng ta ra, hai tay chống nạnh, như đang cố nén cơn tức giận:

“Nam Ý, mẫu thân thật sự không xoay sở được nhiều tiền như vậy. Không ấy, con lấy tiền ra giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này, coi như là Lục gia mượn của con.”

Bà ta che giấu sự toan tính trong đôi mắt đầy nếp nhăn, rồi cứ giả bộ như mình đang nhân nhượng cho mọi việc êm xuôi.

Ta lười nhìn bà ta, đưa tay lấy hai tờ giấy từ trên bàn sách ra, trực tiếp viết một tờ hưu thư và giấy nợ:

“Muốn ta cứu hắn cũng được, nhưng Lục gia phải viết giấy vay nợ cho ta, một năm sau trả cả vốn lẫn lời.”

“Nếu không trả được, ta sẽ trực tiếp cầm giấy nợ báo quan.”

“Ngoài ra, ta muốn hưu phu. Từ nay về sau, ta và Lục gia không còn liên quan gì đến nhau nữa.”

Trần thị trợn to mắt nhìn con số trên giấy nợ, mặt tái nhợt:

“Quý Nam Ý, sao ngươi không đi cướp luôn đi? Ba ngàn lượng bạc trắng một năm mà đòi lãi một ngàn lượng?”

“Còn nữa, từ xưa đến nay chỉ có nam tử hưu thê, đâu ra cái lý nữ tử hưu phu?”

“Người đừng có mà quá đáng!”

“Ta thấy…… ta thấy ngươi chẳng qua không muốn cho chúng ta mượn tiền, không muốn cứu nhi tử của ta!”

Ta cầm lấy hưu thư với giấy nợ, cười mỉm với Trần thị:

“Ai da, đoán đúng rồi đó, ta không muốn cứu hắn đấy thì sao?”

“Lục Kim Dương thích đánh bạc thành tánh, làm mẫu thân, ngươi không những không quan tâm giáo dục, còn che chở cho hắn ta mọi lúc mọi nơi. Lần này, hắn ta nên nếm thử hậu quả do mình gây ra đi.”

Chương tiếp
Loading...