Nam Phong
Chương 2
5
Lục Kim Dương không chỉ thích đánh bạc thành tánh mà còn tâm địa hiểm độc.
Kiếp trước, ta dùng của hồi môn của mình để giúp hắn ta trả nợ cờ bạc nhiều lần. Khi ta nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề nên không muốn tiếp tục trả nợ cho hắn ta nữa, Lục Kim Dương đã tìm người bắt cóc ta, định bán ta cho chủ sòng bạc để lấy tiền trả nợ.
May mắn thay, ta được cữu cữu cứu kịp thời. Tuy rằng bị kinh hãi, nhưng ta may mắn không rơi vào kết cục bi thảm nhất.
Ta vốn tưởng rằng Trần thị dù cưng chiều Lục Kim Dương đến đâu, cũng sẽ không thiên vị nhi tử của mình trong mấy chuyện thế này.
Có điều không ngờ, bà ta chỉ trách móc Lục Kim Dương vài câu rồi cho qua.
Bà ta nói Lục Kim Dương còn nhỏ, chưa suy nghĩ thấu đáo nên mới làm vậy, người làm trưởng tẩu như ta đừng so đo với hắn ta.
Khi đó Lục Kim Dương đã ba chục tuổi đầu.
Nghe Trần thị nói vậy, lần đầu ta chất vấn bà ta:
“Ta làm lụng vất vả vì Hầu phủ nhiều năm như vậy, lại chẳng đổi được chút biết ơn nào từ các ngươi!”
“Việc Lục Kim Dương đã làm, chẳng lẽ không đáng bị trừng phạt à?”
Trần thị vỗ mạnh xuống bàn, như thể ta mới là kẻ làm sai:
“Nam Ý, ngươi gả vào Hầu phủ thì đã là người của Hầu phủ, cho dù phải trả giá bằng mạng sống cũng là bổn phận của ngươi. Ngươi còn không biết xấu hổ mà tranh công với ta?”
“Còn nữa, nếu không phải tại ngươi có số khắc phu, khiến cho phu quân chết sớm, thì Hầu phủ sao có thể lưu lạc đến bước đường này?”
“Ta không chỉ trích ngươi chưa qua cửa đã khắc chết nhi tử ta, đã là đối xử với ngươi tốt lắm rồi.”
Lúc ấy ta mới hoàn toàn nhận ra rằng, cả cái Hầu phủ này chưa bao giờ coi trọng sự hy sinh của ta, bọn họ cho rằng ta hy sinh là điều đương nhiên.
Cho dù là súc sinh, ở chung lâu rồi cũng sẽ có cảm tình, nhưng cả Hầu phủ lại là những con quỷ hút máu, uống máu ta, gặm thịt ta, còn muốn ta cam tâm tình nguyện.
6
Ta bị chọc tức ói máu. Nhiều năm lao động khiến cho thân thể ta vốn đã suy kiệt, cũng sau lần nôn ra máu đó, ta ngã bệnh không dậy nổi.
Bị bệnh đương nhiên không thể lo liệu nhiều việc nhà, vốn tưởng đâu có thể nhờ lần này nghỉ ngơi vài bữa, không ngờ Trần thị ba ngày hai bữa lại chạy đến chỗ ta chửi mắng:
“Còn không phải chỉ bệnh vặt một chút thôi sao? Như thế nào còn giả vờ?”
“Hồi ta còn trẻ không có làm ra vẻ như ngươi đâu.”
Cuối cùng ta bị ép buộc phải kéo lê thân thể bệnh tật ra lo liệu việc nhà, thân thể ngày càng suy kiệt.
Thị nữ Tiểu Liên thương ta, đi tìm thầy thuốc bốc thuốc bắc cho ta, nhìn chằm chằm ta uống xong mới đi.
Nhờ có Tiểu Liên mà sức khỏe ta mới chuyển biến tốt được hơn chút.
Tuy nhiên ngay đúng lúc này, ta phát hiện phu quân vốn đã chết trận nơi sa trường của ta thế mà vẫn chưa chết, hắn ta đào ngũ, sau khi phản quốc còn ngoại tình với Thanh Lan Công Chúa của địch quốc.
Lục Cẩm An dẫn theo Thanh Lan Công Chúa bỏ trốn, lặng lẽ quay về kinh thành, ở ngay một căn nhà khác cách Hầu phủ chưa đến năm mươi dặm.
Buồn cười nhất là, tiền mua căn nhà đó là Trần thị rút từ túi ta ra.
Chi phí sinh hoạt của Lục Cẩm An và Thanh Lan Công Chúa mấy chục năm qua đều do Trần thị lấy từ tiền phòng thu của hầu phủ, mà tiền của Hầu phủ, tất cả đều là do ta thức khuya dậy sớm, kiếm từng đồng một.
Hắn cầm tiền của ta, cùng công chúa sống hạnh phúc bên nhau, con cháu đầy đàn.
Mà người Hầu phủ từ năm ta gả vào đây đã biết sự thật Lục Cẩm An đào ngũ, tuy nhiên bọn họ vì muốn ta ở lại kiếm tiền trợ cấp cho Hầu phủ, nên đã giấu diếm chuyện này.
Ta chịu không nổi cú sốc này, vừa kinh ngạc vừa uất hận hộc máu mà chết.
Tiểu Liên liều mạng trốn đi, muốn báo chuyện này cho cữu cữu, để cữu cữu báo thù cho ta.
Nhưng không ngờ nàng bị Lục Kim Dương phát hiện trên đường trốn chạy, Lục Kim Dương đã nhốt nàng lại.
Cuối cùng, Tiểu Liên bị Lục Kim Dương tra tấn đến chết. Người nàng đầy thương tích, mười ngón tay bị rút sạch, lưỡi bị cắt, cổ họng bị rạch, chết không nhắm mắt.
Sống lại một đời, thù của ta, thù của Tiểu Liên, sao có thể không báo?
7
“Ta là bà bà mà nói ngươi không nghe đúng không?”
“Quý gia dạy nữ nhi như vậy à? Ngày mai… ngày mai ta nhất định sẽ đến tận phủ Quý gia nói chuyện…”
Trần thị tức giận thở không ra hơi, còn chưa nói xong đã hôn mê bất tỉnh.
Ta nén lại niềm vui trong lòng, vội vàng gọi người:
“Ai nha! Lão phu nhân ngất xỉu rồi, còn không mau gọi người đến đưa về, mời đại phu đến xem đi!”
Hôm sau Trần thị không đến phủ Quý gia được, bởi vì sáng sớm Phủ Đầu Bang đã đưa tới một đốt ngón tay của Lục Kim Dương.
Bà ta nhìn ngón tay của đứa con mình cưng chiều, hai mắt trợn lên, lại hôn mê bất tỉnh.
Ta an ủi bà ta:
“Bà bà, đệ đệ chính là nam đinh duy nhất của Lục gia, vì tương lai của Lục gia, người hãy ký giấy hòa ly đi.”
Trần thị nằm trên giường bệnh, chửi mắng thậm tệ:
“Quý Nam Ý, đời này ngươi đừng mơ tưởng bước ra khỏi cửa Lục gia.”
Ta bĩu môi: “Cái gì? Bà bà không muốn cứu nhi tử à? Vậy thì thôi.”
Nói rồi ta xoay người tiêu sái rời đi.
Lục Kim Dương được trả về sau năm ngày bị bắt đi, nhưng không phải đi về, mà là nằm về.
Bàn tay trái của hắn ta bị chặt cụt hết, bọn đòi nợ còn rút móng tay phải, chân trái cũng bị chặt cụt, từ nay về sau chỉ có thể sống trên giường.
Trần thị nhìn Lục Kim Dương người đầy máu, khóc lóc thảm thương, rồi cầm lấy cây chổi muốn đánh ta:
“Cái đồ sao chổi này, tất cả là tại ngươi, nếu không phải do ngươi, thì sao nhi tử của ta lại biến thành thế này chứ?”
Ta đứng tại chỗ nhìn Trần thị giơ cây chổi lên cao, không hề sợ hãi, nếu cây chổi này đánh trúng ta, thì ta sẽ có cớ báo quan.
Bà mẫu đánh nhi tức, truyền ra ngoài, thanh danh của Hầu phủ sẽ bị hủy hoại.
Nhưng ta lại không chờ được Trần thị đánh xuống, bởi vì hành động của bà ta đã bị Lục Kim Linh ngăn cản:
“Mẫu thân! Mẫu thân đừng đánh tẩu tẩu.”
Lại một kẻ giả vờ giả vịt nữa à?
8
“Mẫu thân, chuyện này vốn dĩ là do huynh trưởng không đúng, không thể trách đại tẩu.”
Lục Kim Linh kéo Trần thị sang một bên, không quên nháy mắt ra hiệu với bà ta.
Ta nhìn hai người họ lén lút trao đổi trước mắt mình, cảm thấy buồn cười.
Đám người này có phải đều cho rằng ta bị mù không?
“Tẩu tử, tẩu đừng để ý, mẫu thân chỉ đau lòng nhị ca nên mới bị kích động.”
“Cho bà ấy mấy ngày để bình tĩnh lại thì sẽ ổn thôi.”
“Chuyện này là do nhị ca gieo gió gặt bão, không phải lỗi của tỷ, tỷ đừng tự trách.”
Ta cười thầm, mắt nào của nàng ta nhìn ra ta đang tự trách? Rõ ràng ta đang vui vẻ.
Lục Kim Linh vừa dứt lời, trong phòng vang lên tiếng gầm rú của Lục Kim Dương:
“Lục Kim Linh, đồ ăn cây táo rào cây sung!”
“Ả độc phụ này thấy chết mà không cứu, ngươi còn nói chuyện với ả làm gì?”
“Quý Nam Ý, con ả độc phụ, ngươi sẽ chết không được tử tế!”
Ta không thèm đếm xỉa đến hai huynh muội bọn họ tự biên tự diễn, liếc xéo hắn ta một cái, rồi kéo tay Tiểu Liên đi thẳng về phòng.
Lần này bọn họ không để ta rời khỏi phủ, vậy sẽ có lần tiếp theo.
Bà cô ngươi đây đầu trọc không sợ bị nắm tóc, Trần thị sớm muộn gì cũng phải ngoan ngoãn thả ta đi thôi.
Lục Kim Linh hồi sáng còn nói lời hay ý đẹp giúp ta, buổi tối đã bắt đầu đeo bám rồi đấy.
Nàng ta tự mình bưng một chén lê gai chưng đường phèn đến trước mặt ta, nở nụ cười nịnh nọt nói:
“Tẩu tử, hôm tẩu vào nhà, muội thấy trong của hồi môn của tẩu có một cây trâm điểm thúy rất đẹp, không biết tẩu có thể cho muội mượn cài một lát không?”
Hửm, tính kiếm lời à?
Ta nhìn chén lê gai chưng đường phèn trên bàn mà trong lòng thấy ghê tởm.
Lê gai chưng đường phèn là món ăn yêu thích nhất của Lục Kim Linh, nhưng ta lại cực kỳ chán ghét nó.
Bởi vì cách chế biến lê gai chưng đường phèn rất rườm rà, cần ngâm lê trong nước muối một ngày một đêm, sau đó dùng kẹp nhỏ gắp bỏ gai của quả lê, cuối cùng phải hầm trên lửa nhỏ trong ba tiếng.
Kiếp trước chỉ cần Lục Kim Linh muốn ăn, Trần thị sẽ bắt ta đi gọt gai lê, bà ta nói hạ nhân gọt không sạch, nhất quyết bắt ta phải đích thân đi làm.
Ngày mùa đông ta ngồi trong gió, ngâm tay trong nước muối lạnh như băng gọt gai lê, tay ta bị đâm chảy máu đầm đìa, rồi cuối cùng bọn họ vét sạch nồi lê gai chưng nước đường, không chừa cho ta chút nào.
Điều khiến cho ta tức giận nhất là, ba ngày hai bữa Lục Kim Linh lại muốn ăn một lần.
Có một lần, tay ta đau nhức không thể chịu được, nên đã từ chối, tỏ ý không muốn đi gọt gai lê nữa. Không ngờ đêm đó ta bị Trần thị phạt quỳ ở từ đường, bà ta nói ta bất kính bà mẫu, không thương yêu muội muội.
Không ngờ hôm nay thời thế đã đổi thay!