Nam Phong
Chương 6
19
Sau đó là trận chiến vạch mặt nhau của Thanh Lan Công Chúa với Lục Cẩm An, ta không có hứng xem nên về Hầu phủ sớm.
Lục Cẩm An là đại công tử Định Viễn Hầu phủ, ai mà không biết hắn?
Chạy trốn giả chết là tội khi quân.
Lục gia chẳng mấy chốc đã bị diệt môn, tước vị phong hào bị tước đoạt, cả nhà sung quân lưu đày, Lục Cẩm An bị phán chém đầu để răn đe cảnh báo, vứt bỏ hết thể diện của tổ tiên.
Ta như ý nguyện hủy bỏ hôn ước với Lục Cẩm An, được khôi phục tự do.
Hôm rời khỏi Lục gia, ta gặp được Tiêu Quân Hoài ở đầu ngõ.
Huynh ấy khoác trên mình chiếc áo bông ta tặng, trong tay cầm một chiếc lồng đèn thỏ lấp lánh dưới ánh trăng, không nhiễm chút bụi trần.
Huynh ấy nhìn ta, trong mắt tràn ngập vẻ đầy đau lòng:
“Vì sao không nói cho ta? Vì sao lại tự mình gánh vác nguy hiểm như vậy?”
Ta cười, nắm lấy tay huynh ấy:
“Chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa, sau này mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn!”
“Huynh có tin ta không?”
Tiêu Quân Hoài vốn muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng nghe ta nói vậy thì lập tức gật đầu:
“Ta tin nàng!”
Ta sờ mặt huynh ấy: “Ngoan, vậy hãy đợi ta thêm một thời gian nữa!”
20
Ta để cho Tiêu Quân Hoài chờ đợi, không phải vì ta còn lưu luyến Lục gia, mà ta bận kiểm kê của hồi môn với tài sản của mình.
Mấy năm nay, Lục gia ăn của ta, uống của ta, xài tiền của ta, nếu hôn sự không còn hiệu lực nữa, thì hiển nhiên bọn họ phải hoàn trả lại hết toàn bộ về cho ta.
Dù Lục gia đã bị xét nhà tịch thu, tuy nhiên nợ ta bao nhiêu thì phải trả về bấy nhiêu!
Hôn sự này vốn là do Hoàng Thượng ban, chuyện biến thành thế này, ít nhiều gì cũng khiến ông ấy thấy ái ngại.
Cuối cùng, ta được phép lấy tài sản đã kê khai của Lục gia đắp vào khoản nợ, nếu không đủ thì phải lấy tòa phủ của bọn họ ra gán nợ.
Tuy ta rất ghét tòa phủ kia, nhưng vậy thì vẫn tốt hơn là trắng tay, nên ta đồng ý với cách xử lý này.
Ngày Lục Cẩm An bị chém đầu, Lục gia bị lưu đày sung quân, thân là tiền thê, ta tự mình đến đưa tiễn:
“Lục Cẩm An, trên đường xuống suối vàng ngươi phải đi cẩn thận nhé, nào, uống chén rượu tiễn biệt này đi!”
Trần thị đứng bên cạnh không ngừng nguyền rủa ta bằng những lời cay độc nhất:
“Quý Nam Ý, ả độc phụ này, ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!”
Ta cười đáp: “Thông đồng với địch quốc, bị xét nhà rồi còn bị chém đầu, hình như là nhi tử của ngươi mà?”
“Nếu nói không được chết tử tế, thì phải là hắn mới đúng!”
“Chỉ chốc nữa thôi cả nhà các ngươi phải lên đường rồi, ta không tiễn các ngươi được đâu!”
Sau đó ta dẫn Tiểu Liên vui vẻ rời đi.
Ta còn phải đi tìm Tiêu Quân Hoài, Trạng Nguyên tương lai của ta nữa!
21
Đêm đó, ta xách theo túi đồ đi đến căn nhà nhỏ ở ngoại ô của Tiêu Quân Hoài.
Căn nhà này tuy rách nát, nhưng được dọn dẹp rất gọn gàng.
Khi Tiêu Quân Hoài nhìn thấy ta thì bất ngờ lắm, rồi huynh ấy vội kéo ta vào nhà:
“Lục gia xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ nàng không còn nơi nào để đi nữa sao?”
“Yên tâm, chỗ này của ta tạm thời vẫn an toàn, nàng có thể yên tâm ở lại đây.”
Ái chà, Tiêu Quân Hoài tưởng đâu ta vẫn chưa hòa ly với Lục Cẩm An, nên cũng bị liên lụy vào, huynh ấy nghĩ ta đến đây để trốn quan binh truy bắt.
Ta nhịn cười, đột nhiên muốn trêu huynh ấy:
“Huynh cũng biết đó, giờ ta là tội phạm bị truy nã, nếu ở lại đây mà bị quan binh phát hiện thì con đường làm quan của huynh sẽ bị hủy hoại.”
Tiêu Quân Hoài im lặng một lát, rồi đứng dậy đi vào căn phòng ngủ đơn sơ, lấy ra một chiếc hộp gỗ.
Hộp gỗ đó là toàn bộ tài sản của huynh ấy, chỉ có mấy thỏi bạc với vài xâu tiền.
“Đường làm quan không có thì thôi, đường làm quan quan trọng hay mạng nàng quan trọng? Ta không có nhiều tiền, chỉ có chừng này, nàng cầm lấy mà dùng.”
Tiểu Liên nhìn Tiêu Quân Hoài, rồi lại nhìn ta, rất tự giác ra ngoài hứng gió đêm.
Ta…
Lấy tờ chi phiếu trong lòng ra rồi đập mạnh lên bàn, bật cười:
“Theo như thỏa thuận, ta hòa ly rồi.”
“Tiêu Quân Hoài, ta có tiền, huynh có sắc, không ấy mình thử đến với nhau xem?”
“Huynh sẽ không ghét bỏ ta từng bị hưu chứ?”
Không biết câu nào khiến cho Tiêu Quân Hoài thấy ngượng ngùng, mặt huynh ấy đỏ bừng:
“Chưa bái đường thành thân, thì sao có thể bị hưu chứ?”
“Ý Nhi, nàng chịu khổ rồi.”
“Kỳ thi mùa thu sắp đến, nàng tin ta, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
“Chờ ta đậu Trạng Nguyên, ta nhất định sẽ dùng kiệu tám người khiêng, đàng hoàng cưới hỏi nàng.”
Ta nở nụ cười: “Vậy tối nay…”
Mặt huynh ấy càng đỏ hơn nữa: “Tối nay nàng về trước đi, ta còn chưa có công danh gì, cũng không có gia thế, không thể để nàng chịu khổ được.”
Đúng là một chàng ngốc thành thật!
Nhưng ta tôn trọng suy nghĩ của huynh ấy, một nam nhân luôn cố gắng tiến lên phía trước như thế này, thì ai mà không yêu chứ?
Ta cố tình để lại tờ ngân phiếu kia, rồi mới về Quý gia.
22
Nửa năm trôi qua, ngày niêm yết bảng vàng tại kinh thành rất nhanh đã đến.
Hôm đó, ta đang ngồi trong sân nhấm nháp hạt dưa, Tiểu Liên sốt ruột dậm chân:
“Tiểu thư, mọi người đều đi xem bảng vàng, sao người còn ngồi đây? Không biết Tiêu công tử có thi đỗ hay không.”
Ta nhún vai, tiếp tục ăn hạt dưa:
“Thi đỗ chứ, còn là Trạng Nguyên nữa.”
Tiểu Liên nhìn ta nghi ngờ, hiển nhiên không tin:
“Nghe nói đề thi năm nay rất khó, là Hoàng Thượng đích thân ra đề.”
“Tiểu thư, người này… Có niềm tin là tốt, nhưng lỡ như Tiêu công tử…”
Tiểu Liên còn chưa nói hết, bên ngoài đã vang lên tiếng thông báo:
“Tân khoa Trạng Nguyên Tiêu Quân Hoài đến bái kiến.”
Ta vén váy, chạy ra tiền viện. Sau cơn mưa bầu trời trong xanh, Trạng Nguyên lang của ta đứng dưới tán cây, khoác trên mình bộ áo bào đỏ thắm:
“Nam phong nhập quân hoài (*). Nam Ý, Quân Hoài đến cưới nàng đây.”
(*) Nam phong nhập quân hoài: Gửi tình cảm vào gió xuân.