Nam Phong
Chương 5
16
Vì đề phòng Trần thị dẫn người đến quấy rối, ta không thể ở lại đây nữa, đành thu dọn vài bộ quần áo, tính toán cùng Tiểu Liên về nhà ngoại.
Nhưng chưa kịp bước ra khỏi cổng Lục gia, ta đã bị người của Trần thị bao vây:
“Quý Nam Ý, ta là bà bà của ngươi, không có lệnh của ta, ngươi không được đi đâu hết!”
Ta bị trói lại rồi ném vào sân nghe Trần thị lải nhải hơn nửa canh giờ, sau đó bị bà ta giam vào phòng chứa củi.
Tiểu Liên ở bên cạnh tức giận đến mức chảy nước mắt:
“Tiểu thư, bây giờ phải làm sao đây?”
Vừa rồi ta nghe bên ngoài có người nói lão phu nhân muốn cắt khẩu phần ăn của chúng ta, bà ta muốn để chúng ta chết đói!
Ta bình tĩnh ngồi ở phòng chứa củi, xòe tay tính ngày tháng.
“Tiểu Liên, ngày mai có phải là lễ hoa đăng không?”
Tiểu Liên gấp đến mức muốn khóc: “Tiểu thư, giờ này người còn có tâm tư tính ngày tháng nữa hả? Ngày mai đúng là lễ hoa đăng, mà đêm nay chúng ta sẽ không có cơm ăn!”
Ta đứng lên, vỗ vai Tiểu Liên:
“Đừng sợ, ngày mai chúng ta có thể đi ra ngoài.”
Kiếp trước, vào ngày lễ hoa đăng, Hoàng Thượng đột nhiên cải trang vi hành, lúc đi ngang qua đường nhìn thấy đền thờ trinh tiết trước cửa Lục gia.
Định Viễn lão hầu gia từng là chiến thần của triều đình, sau lại hy sinh trên chiến trường, Trần thị trông coi Định Viễn Hầu phủ, vất vả nuôi nấng mấy đứa con trưởng thành, nên Hoàng Thượng đã đặc biệt ban cho phủ đền thờ trinh tiết.
Nhìn thấy đền thờ, Hoàng Thượng nhớ lại lão hầu gia năm xưa, nên quyết định đến thăm Định Viễn Hầu phủ.
Ta là tiểu thư của phủ Thượng Thư, lại là người được Hoàng Thượng ngự tứ thủ tiết, tất nhiên là phải diện thánh.
17
Quả nhiên, trưa hôm sau cửa phòng chứa củi bị Khúc ma ma mở ra.
Bà ta liếc nhìn ta một cái, khinh thường nói:
“Hoàng thượng đến thăm Hầu phủ, chỉ đích danh ngươi nói muốn gặp, cái gì không nên nói, cái gì không nên nói, chắc thiếu phu nhân biết chứ nhỉ?”
“Ngươi là thiếu phu nhân Lục gia, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.”
“Muốn được sống yên ổn thì phải thành thật chút cho ta!”
Ta nghe mà trợn mắt.
Chỉ là của hồi môn của Trần thị mà thôi, dám cầm lông gà mà tưởng đâu lệnh tiễn với ta à?
Xui xẻo quá đi!
Ta bị Khúc ma ma đẩy mạnh vào phòng, để mặc cho hạ nhân tự ý trang điểm chải chuốt.
Khi ta xuất hiện ở đại đường Hầu phủ, thì Trần thị đang ngồi nói chuyện với Hoàng Thượng.
Ta im lặng hành lễ với Hoàng Thượng, lúc đứng dậy chân ta trẹo qua một bên, ngã xuống bên chân ông ấy.
“Dân phụ đáng chết, dân phụ đáng chết!”
Ta luống cuống tay chân sửa sang lại quần áo, cố ý để lộ ra những vết hằn đỏ do dây thừng siết chặt quá để lại.
Mắt Hoàng Thượng rất sáng, lập tức nhìn thấy được, hỏi:
“Lục Quý thị, tay ngươi bị sao vậy?”
Mặt Trần thị tái mét, vội vàng chạy đến kéo ta qua một bên, giải thích với Hoàng Thượng:
“Nhi tức của thần phụ đi đứng bất cẩn nên té bị thương, khiến cho bệ hạ chê cười rồi, để thần phụ kêu người dẫn nàng xuống bôi thuốc.”
Đúng là biết bịa chuyện, ngã kiểu gì mà có thể thành như thế này?
Trần thị nói dối mà không biết nghĩ, ta tin Hoàng Thượng không phải người dễ bị lừa như vậy.
Ta cố ý làm khó dễ bà ta, đập đầu xuống đất vang lên tiếng bốp bốp.
“Bệ hạ! Xin người hãy làm chủ cho vi thần phụ!”
“Vết thương của thần phụ là cho bà mẫu Trần thị đánh! Bởi vì thần phụ có chứng cứ Lục gia thông đồng với địch!”
Nghe thấy ta nói vậy, tất cả mọi người ở đó đều kinh hãi không tả nổi.
Mặt Hoàng Thượng bỗng trở nên sa sầm.
“Lục Quý thị, toàn bộ Lục gia đều là người trung thành khẳng khái, Lục lão hầu gia với Lục gia đại công tử vì nước mà chết trận, ngươi đừng có ăn nói xằng bậy, hãm hại trung lương!”
Ta nhìn Trần thị, cười lạnh nói: “Lục lão hầu gia đúng là trung lương hiếm có khó tìm, nhưng phu quân của ta, Lục gia đại công tử thì chưa chắc!”
“Hôm nay thần phụ muốn tố giác tướng công đã chết nơi xa trường của mình, Lục Cẩm An!”
“Thật ra hôm đó hắn ta chưa chết, mà đã đào ngũ ở biên quan.”
“Bây giờ còn đang ở cùng Thanh Lan Công Chúa của địch quốc, ngay tại kinh thành.”
“Lục Cẩm An giả chết phản quốc, bất trung bất hiếu, Lục gia gạt ta bắt thủ tiết, bất nhân bất nghĩa.”
“Xin bệ hạ minh xét, tuyên bố hôn sự giữa ta với Lục Cẩm An vô hiệu, trả tự do cho ta! Đồng thời nghiêm trị tên phản quốc Lục Cẩm An!”
18
Khi nói những lời này, giọng ta vô cùng kiên quyết, đầu đập xuống đất mạnh đến mức bê bết máu.
Tuy Hoàng Đế nghi ngờ không dám tin, nhưng cũng không dám coi thường, lập tức phái người đi theo địa chỉ ta cung cấp để điều tra.
Kết quả đúng lúc bắt gặp cảnh tượng Lục Cẩm An với Thanh Lan Công Chúa đang quấn lấy nhau, sau đó cả hai đều bị áp giải về.
Cái người áo mũ chỉnh tề, mặt mày tuấn lãng kia chính là phu quân giả chết của ta, Lục Cẩm An.
Đằng sau hắn là Thanh Lan Công Chúa đang không hiểu chuyện gì.
Trong mắt nàng ta ầng ậc nước mắt, tóc tai rối bù, có vẻ như đã giãy giụa.
“Sao các ngươi dám giam giữ tướng công của ta? Các ngươi thật là to gan!”
Thanh Lan công chúa nắm lấy ống tay áo của Lục Cẩm An, vênh váo nhìn cấm vệ quân.
Cấm vệ quân không hề nể nang:
“Ta phụng mệnh theo lệnh truy nã của triều đình, nếu Thanh Lan Công Chúa muốn vào nhà giam ngồi thì chúng ta không ngại dẫn công chúa điện hạ đi đâu.”
Chỉ một câu thôi mà đã làm mặt Thanh Lan tái mét.
Nàng ta quay đầu lại nhìn về phía Lục Cẩm An:
“Tướng công, chàng đừng hoảng, thiếp nhất định sẽ nghĩ cách cứu chàng.”
Lục Cẩm An kích động gật đầu.
“Là… là cô gia thật kìa!”
Tiểu Liên vốn không tin Lục Cẩm An còn sống, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Lục Cẩm An bị cấm vệ quân áp giải đến, nàng ấy suýt nữa thì nhảy dựng lên:
“Người của Lục gia thật quá đáng, rõ ràng cô gia chưa chết mà bọn họ lại bắt tay nhau lừa gạt chúng ta.”
“Đúng là đám súc vật!”
Lời Tiểu Liên nói bị Lục Cẩm An nghe thấy.
Trước khi thành hôn ta và hắn ta từng gặp nhau một lần, tất nhiên hắn ta vẫn còn chút ấn tượng với ta.
Nhìn thấy ta đứng trong đám đông, hắn ta biến sắc, sau đó giãy giụa tính chạy về phía ta:
“Là ngươi mật báo đúng không?”
“Quý Nam Ý, ngươi là một ả độc phụ…”
Ta cười lạnh một tiếng, không quan tâm gì đến hắn, chỉ nhìn về phía Thanh Lan công chúa đứng phía xa xa:
“Công chúa điện hạ, ngươi có biết Lục Cẩm An đã có nương tử ở kinh thành rồi không?”
“Chuyện này… chuyện này không thể nào.”
Quả nhiên Lục Cẩm An gạt cả hai bên.
Thanh Lan công chúa không tin lời ta nói, nàng ta kéo cổ áo Lục Cẩm An muốn hắn ta khai ra:
“Không phải ngươi nói ngươi vẫn còn trong trắng, chỉ yêu một mình ta à? Sao giờ ở đâu lòi ra nương tử vậy hả?”
“Ngươi trả lời ta mau!”
Tiểu Liên không nhịn được nữa, hùng hùng hổ hổ tiến đến:
“Chắc chắn công chúa điện hạ đã bị lừa rồi, khắp kinh thành ai mà không biết tiểu hầu gia Định Viễn Hầu phủ chết trận ngoài sa trường, sau khi chết Lục gia còn ép tiểu thư nhà ta gả vào, bắt nàng thủ tiết.”
“Cái nhà hai người đang ở là dùng tiền của tiểu thư nhà ta kiếm ra mua đấy.”