NÂNG CHÉN TIÊU SẦU - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:58:57
VĂN ÁN
Nhập cung ba năm, từ đầu đến cuối vẫn danh phận.
Hạ nhân trong cung rõ chân tướng, chỉ dám dè dặt gọi một tiếng “Hạ cô nương”.
Mọi thứ vẫn thế, cho đến ngày hôm đó, Hoàng đế hạ lệnh đổi chỗ ở cho . Nơi đó, mới đây một nữ nhân vì sủng ái mà tr.eo c.ổ tự vẫn xà nhà.
Hắn cần gì thêm, nhưng cả hậu cung đều hiểu. Hắn ngầm cho phép, từ nay bất cứ ai cũng thể khinh nhục .
---
1
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
"Không Bệ Hạ triệu kiến dân nữ vì chuyện gì? Nếu việc gì quan trọng, dân nữ xin cáo lui . Phu quân vẫn đang đợi dân nữ động phòng hoa chúc."
Trên long sàng cách đó xa, Tề Vực nhàn nhã chống cằm, hờ hững há miệng đón lấy quả nho do mỹ nhân bên cạnh đưa qua. Hắn nhạt một tiếng.
"Động phòng hoa chúc? Cùng với một hoạn quan?"
Hắn khẽ, chút che giấu sự chế giễu trong mắt. Mỹ nhân bên cạnh thấy Hoàng đế vui vẻ, liền vội vàng che miệng khanh khách theo.
Ta chậm rãi kéo khăn lụa đỏ che mặt xuống, thản nhiên đón nhận ánh mắt trêu đùa từ đối diện.
"Giao bôi đối ẩm, thổi tắt ngọn nến đỏ, vén khăn hỷ, nguyện bên trọn đời. Nếu còn ngủ, sẽ cùng ngắm trăng, nhấp từng ngụm rượu hoa đào mà cất giữ hơn mười năm. Nếu mệt, sẽ lặng lẽ kề bên, nắm lấy bàn tay ấm áp, dịu dàng ngắm gương mặt , khẽ hôn lên môi …"
Tề Vực vốn đang đùa cợt, sắc mặt bỗng chốc sa sầm như màn đêm. Ta cong môi, nhẹ.
"Chuyện khuê phòng, nếu Hoàng Thượng tường tận, trong cung thiếu ma ma thông thạo việc . Có cần dân nữ giúp ngài truyền lời, để các nàng diện Thánh ?"
Chiếc đèn lưu ly Tây Vực tiến cống đặt gần chân đột nhiên đập vỡ. Ta bình thản thu chân .
Người như Tề Vực chính là , thì liền tay.
Mỹ nhân đuổi ngoài. Đèn đuốc trong tẩm điện sáng trưng, nhưng giờ đây chỉ còn và .
Bàn tay lạnh băng của Tề Vực siết chặt cổ , ép dựa mép đài cao. Những quả nho trong suốt lăn lóc nền đất.
"Hạ Hoài An, ngươi thử đoán xem nếu đêm nay ngươi trở về, tên hoạn quan đó sẽ nghĩ gì? Hắn sẽ cho rằng ngươi là một d.â.m phụ? Ngươi ti tiện? Hay cảm thấy bản vô dụng mà căm hận đến phát cuồng?"
Cổ họng bóp chặt, thở trở nên khó nhọc. vẫn cố gắng vẻ bình tĩnh.
"Chàng sẽ đau lòng."
Phải, Trường Thắng sẽ đau lòng. Trên đời , chỉ thật lòng đau lòng vì .
"Tề Vực." Ta theo bản năng giữ lấy cổ tay đang siết chặt cổ . Bởi vì thiếu dưỡng khí, sắc mặt đỏ.
"Nếu tứ hôn ... coi như dân nữ cầu xin ngài, hãy để và một đôi phu thê bình thường."
"Phu thê bình thường?" Tề Vực cúi mặt xuống cổ , bật trầm thấp.
Nụ , khiến lạnh sống lưng.
"Hạ Hoài An, t.h.i t.h.ể của Chiêu Chiêu tỷ đến nay vẫn tìm thấy. Một kẻ độc ác như ngươi, vọng tưởng sống yên vui, hạnh phúc mỹ mãn? Hừ… Trẫm thể để ngươi toại nguyện?"
Ta nhắm mắt.
Quả nhiên… sẽ bao giờ buông tha .
A tỷ Chiêu Chiêu chec thảm, nên sống trong thống khổ cả đời, dùng kiếp để bù đắp mạng sống của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nang-chen-tieu-sau/chuong-1.html.]
Tề Vực chậm rãi buông tay.
"Ngươi phu thê bình thường với ? Vậy Trẫm sẽ để tất cả xem, ngươi định phu thê với như thế nào."
---
2
Đêm đó, Tề Vực vô cùng tàn nhẫn.
Đây đầu tiên đối xử như với . Hắn thích nhục , thích bẽ bàng, thích để cả thiên hạ đều mối quan hệ bẩn thỉu giữa chúng , nhưng từng cho một danh phận.
Hậu cung rộng lớn, gọi là gì, chỉ thể dè dặt gọi một tiếng “Hạ cô nương.”
Ta danh phận, cũng chẳng chỗ dựa. Phi tần trong cung vì ghen ghét mà coi như cái gai trong mắt. Tề Vực cho họ lý do để căm hận , nhưng cho một chốn dung .
Không chỗ dựa. Ta giống như kẻ ruồng bỏ giữa hậu cung hoa lệ, chỉ thể im lặng chịu đựng những lời đay nghiến, những ánh mắt khinh thường. Ai cũng thể đến bắt nạt để giải tỏa nỗi hận trong lòng vì yêu.
Những cung nữ hầu hạ , từng tốp từng tốp rời , tìm cách nịnh bợ những phi tần khác. Dù thì so với lãnh cung, nơi còn đáng sợ hơn.
Chỉ Trường Thắng là duy nhất ở . Chàng là một trong những thái giám mà Tề Vực phái đến. Sinh trong thời loạn lạc, thiên tai, để đổi lấy một bát cháo loãng mà cung, cắt đứt cội rễ của nam nhân.
Ta từng hỏi: “Trường Thắng, ở chịu khổ với , ngươi hối hận ?”
Hắn nhẹ, đáp: “Ở hoàng cung , nơi nào mà khổ?”
Ta , hỏi: “ngươi chê ?”
Chàng thoáng sững , bật : “Hạ cô nương chê ?”
“Trường Thắng, lúc vui, ngươi gì?”
“Trốn , tìm một góc một trận.”
“Ngươi cũng nhè ?”
“Tất nhiên là ! nếu cô nương , cần trốn , sẽ canh cửa giúp, để ai .”
Ta bật , trong lòng chợt ấm lên.
“Trường Thắng, tháng họ cũng cấp than cho chúng .”
Chàng hề nao núng, cởi áo ngoài khoác lên .
“Hạ cô nương đừng sợ, mặc cái .”
“Còn ngươi?”
“Ta là nam nhân, nhiệt cao, lạnh.”
Nghe , khẽ , mở rộng vòng tay:
“Nếu thế… thì ôm .”
Chàng giật .
“Hạ cô…”
“Có thể gọi là Hoài An ?”
Chàng im lặng một thoáng, nhẹ giọng gọi tên :
“Hoài An…”
Khoảnh khắc , , Tề Vực ép thành với Trường Thắng là sự sỉ nhục.
Bởi vì thật sự thích .