Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

NÂNG CHÉN TIÊU SẦU - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:58:58

3

Khi Tề Vực thả về, trời tờ mờ sáng. Hoàng cung bắt đầu một ngày mới, cung nhân hối hả với công việc của .

Viện của ở góc khuất nhất trong cung, một nơi hoang tàn chẳng ai buồn đoái hoài. Nghe đây, một cung nữ vì hoàng đế sủng ái nhưng thành, trong cơn tuyệt vọng treo cổ tự vẫn xà nhà.

Ở chốn thâm cung , chec là chuyện thường tình, nhưng vì điều đó mà nơi trở nên u ám, chẳng ai dám ở.

Tề Vực , nên cố tình vứt đây. Một năm sửa sang, thêm lời đồn quỷ quái, chỉ đơn giản là sống .

hôm nay, khi bước tẩm cung, khựng .

Nơi vốn tối tăm lạnh lẽo nay treo đầy đèn lồng màu cam, ánh sáng ấm áp hắt lên từng góc tường cũ kỹ, tựa như gom hết dịu dàng trong nhân gian.

Ta , những chiếc đèn lồng gần như tiêu hết nửa năm tiền lương của Trường Thắng.

“Người đang bắt nạt , cần gì tiêu nhiều bạc như ? Mau trả , cần đèn lồng, cũng chẳng cần áo cưới. Chúng chỉ cần cùng uống hết vò rượu hoa đào là , đó là quà để cho .”

“Cả đời chỉ cưới một , trịnh trọng một chút. Đáng tiếc thể cho nàng mười dặm hồng trang, tam môi lục sính… Hoài An, cảm ơn nàng bằng lòng gả cho .”

Trường Thắng luôn sẵn lòng dành những điều nhất cho nhưng đêm tân hôn, phụ .

Chàng hỏi, cũng trách móc, mà chỉ nhẹ nhàng khoác áo choàng lên vai , giọng ôn hòa:

“Có lạnh ? Chúng nhà , hôm nay than, trong nhà ấm lắm.”

Ta , chợt nhận mũi đỏ ửng vì lạnh.

“Chàng đợi suốt đêm ?”

Trường Thắng lắc đầu, : “Tối qua vui quá nên uống nhiều ngủ quên trong phòng. Vừa tỉnh dậy, nghĩ nàng về sẽ lạnh nên đốt than, ngoài đợi nàng thôi.”

Trường Thắng dối. Người lạnh cóng, ngay cả chiếc áo choàng vẫn ôm trong lòng để ủ ấm cũng lạnh ngắt.

Ta hít mũi, vạch trần.

“Vậy , đừng để phí mất than.”

---

4

Chuyện giữa và Tề Vực, cả hoàng cung đều rõ. Trường Thắng dĩ nhiên cũng ngoại lệ. chỉ lặng lẽ xoay , lui ngoài, đóng chặt cửa phòng, một lời.

Ta và Trường Thắng sống trong căn phòng nhỏ, hẻo lánh và lạnh lẽo, cuộc sống tuy đạm bạc nhưng cũng chút an yên. Chàng công việc, thì nhàn rỗi, nếu ai đến gây phiền phức, hai chúng thể tạm gọi là thoải mái tự tại.

Trước đây, những ngày bình yên như thế ít. Các phi tần thất sủng thường tìm đến đây để thể hiện sự tồn tại của . Cách vài ba bữa, và Trường Thắng phạt một . À , phần lớn là do cố ý để chịu phạt cùng , dù vốn chẳng liên quan gì đến .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nang-chen-tieu-sau/chuong-2.html.]

giờ đây, chồng. Lúc , để sỉ nhục , Tề Vực ầm ĩ chuyện , khiến cả hoàng cung đều . Giờ là thê tử của Trường Thắng, chẳng còn là mối đe dọa với ai nữa. Những phi tần cuối cùng cũng chẳng còn lý do để đến đây kiếm chuyện.

Ta nhấp một ngụm nóng, đến ngây ngô, thì , cuộc sống vẫn chút gì đó đáng mong đợi.

Trường Thắng thêm than lò, thấy , chàngcũng theo, hỏi đang nghĩ gì. Ta , càng nhịn mà bật lớn hơn.

"Ầm! Lục soát chỗ ."

Cánh cửa viện bất ngờ đẩy mạnh . Thị vệ mang kiếm xông , chút do dự lật tung đồ đạc khắp nơi. Tiếng vật dụng rơi vỡ loảng xoảng, phá tan sự yên bình hiếm hoi trong căn viện nhỏ .

Ta lao , tức giận quát: "Các ngươi ? Ai cho phép các ngươi tùy tiện lục soát?"

Kẻ cầm đầu chỉ liếc một cái đầy khinh miệt.

"Hoàng thượng lệnh tra xét! Có tố cáo Hạ cô nương trộm đồ trong cung."

Ta siết chặt tay.

"Ta lấy thứ gì của ."

Tên thị vệ nhếch mép, giọng mỉa mai:

"Hoàng thượng , thì chính là ."

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

Ta còn tranh cãi, nhưng Trường Thắng kéo , chắn , giọng bình tĩnh:

"Không , Hoài An. Cứ để họ lục, chúng thể trái lệnh."

Nhìn bọn họ phá nát căn viện mà và Trường Thắng cố gắng gìn giữ, lòng như bóp nghẹt.

Những chiếc đèn lồng màu cam rơi xuống bậc thang vỡ tan. Quần áo phơi sào tre cũng giẫm đạp bẩn thỉu.

Cây mai mái hiên mà Trường Thắng yêu thích nhất chỉ mới lác đác vài bông, nay bật gốc, rễ cây trơ trọi nền đất lạnh.

Ta nỡ thêm nữa. Một bàn tay nhẹ nhàng che mắt . Là Trường Thắng.

"Không Hoài An. Chúng sẽ trồng một cây mai khác."

Giọng   nhỏ dần:

"Ta lo chuyện đó… chỉ là, tiêu hết tiền lương … sợ nàng sẽ lạnh."

Trái tim thắt . Ta gỡ tay khỏi mắt , dang rộng vòng tay, ôm chặt lấy .

"Không sợ." Ta dụi đầu lòng , khẽ . "Nam nhân ấm. Ta ôm , sẽ lạnh nữa."

 

Loading...