Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

NÂNG CHÉN TIÊU SẦU - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:59:10

20

Quá trình mang thai mười tháng gian nan cuối cùng cũng qua. Giữa thu, vui mừng nhớ những tháng ngày như thực như mơ. Mọi thứ cho đến giờ vẫn chân thực, đứa trẻ , giống như một giấc mộng xa vời.

“Bệ hạ, hoàng tử , chỉ là nương nương thể suy yếu… e rằng sẽ…”

Tề Vực xưa nay vốn dễ nổi nóng. Ta trong phòng, thái y , nghĩ rằng nhất định sẽ nổi giận trách mắng. chờ lâu, bên ngoài vẫn im ắng.

Cung nhân đều lui ngoài, chỉ còn Tề Vực chậm rãi bước , tay bưng một bát thuốc.

Có lẽ đây là hồi quang phản chiếu chăng? Ta cũng rõ. Chỉ cảm thấy suốt gần một năm qua, vẫn luôn mơ hồ, mà giờ phút , tất cả bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

“Tề Vực, sắp chec ?”

“Đừng bậy. Ta đút thuốc cho nàng.”

“Uống thuốc… thật sự sẽ khỏi ?”

“Sẽ khỏi.”

“Ta tin ngươi. Ngươi lúc nào cũng lừa .”

“Lần lừa nàng.”

Tề Vực đưa bát thuốc đến bên môi . Ta cúi đầu khẽ ngửi, nó đắng đến phát sợ.

“Có thể uống ? Ta vẫn sợ đắng.”

“Không .”

Ta nhíu mày, giọng yếu ớt trách móc: “Tề Vực, ngươi đối với chẳng chút nào.”

Hắn im lặng giây lát, khẽ đáp:

“Ta .”

Tề Vực hít sâu, cố nén một cảm xúc nào đó, giọng vẫn ôn nhu dịu dàng.

"Hoài An, chẳng nàng từng sống đến năm mươi tuổi ? Vậy hãy uống thuốc . Không cần đợi đến năm mươi tuổi, chỉ cần nàng dưỡng thể, sẽ sai đưa nàng rời khỏi cung."

Ta yếu ớt cong môi, giọng nhẹ đến mức như gió thoảng.

"Thật ?"

"Thật."

Tề Vực chậm rãi tiếp:

"Trường Thắng mở một tửu lâu lớn ở kinh thành, ăn phát đạt. Nơi đó xa hoàng cung, khỏi cửa thành là thể thấy. Nghe , rượu đào hoa của là chiêu bài trứ danh, mua xếp hàng từ sớm mới ."

Hắn , ánh mắt mang theo một tia mong đợi.

"Hoài An, vẫn luôn đợi nàng. Nàng khỏe lên, gặp chứ?"

Ta khẽ gật đầu, như đang tự nhắc nhở chính .

" , gặp ."

Nói xong, đưa tay nhận lấy bát thuốc đắng ngắt, bịt mũi cố uống  một .

Nhiều ngày đó, vẫn tiếp tục uống bát thuốc . Tề Vực sai mang đến nhiều mứt để ăn cho bớt đắng. Chiêu Chiêu tỷ tỷ còn tự tay bánh hoa quế cho

Dần dần, thể khá hơn, gương mặt cũng chút huyết sắc, thậm chí còn béo lên một chút.

Trước khi mùa đông đến thì bệnh tình của khỏi hẳn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nang-chen-tieu-sau/chuong-11.html.]

Ngày rời khỏi hoàng cung, Tề Vực đến tiễn.

Chiêu Chiêu tỷ tỷ khẽ vuốt má , từ từ vuốt xuống lưng, như khắc ghi hình dáng lòng.

"Hoài An, tỷ cho cái bọc , bên trong là khế nhà và ruộng đất. Chừng đủ cho sống một đời lo lắng. Nhớ kỹ, ngàn vạn đừng khổ sở. Muốn thì , nếu … thì đừng nữa."

Ta đón lấy, nhẹ nhàng gật đầu.

Xe ngựa lăn bánh rời .

Đến khi sắp khỏi cổng thành, bỗng kiềm chế mà vén rèm, đầu bức tường thành cao vút.

Nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, từng hàng binh sĩ mặc giáp sắt thẳng tắp. Ngọn giáo trong tay họ phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo giữa trời đông.

Họ tận tụy canh gác, cho bất kỳ ai tùy tiện bước , cũng cho bất kỳ ai từ trong .

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

Bức tường thành , từ xưa đến nay, giam giữ bao con . Ta ,, chỉ rằng, trong họ, chắc chắn một tên là Tề Vực.

Tề Vực, từ nay về , trời cao đất rộng… Chúng sẽ bao giờ gặp nữa.

---

21

Trên con phố sầm uất của kinh thành, một tửu lâu nhỏ. Từ bên ngoài trông chẳng gì đặc biệt, mà bên trong chật kín .

“Ông chủ, rượu hoa đào hết nữa ?”

“Thật ngại quá khách quan. Loại rượu bán chạy lắm, hôm nay mở cửa mua sạch . Hay ngài thử rượu Xuân của bọn ? Hương vị cũng tuyệt.”

Vị khách nọ vội xua tay, giọng điệu đầy tiếc nuối.

“Được , , ăn cũng đáng mừng. Chỉ là nào cũng mua . Lần nhớ để dành cho một bình nhé, thèm rượu lâu lắm đấy.”

Tiệm rượu náo nhiệt, tiếng rôm rả, chân thiên tử, dân chúng an yên, buôn kẻ bán cũng nhờ đó mà ăn phát đạt.

Bách tính đều ca tụng thiên tử đương triều là bậc minh quân, ban phúc cho muôn dân một cuộc sống thái bình, ấm no.

Ngoài thành, khắp nơi ai ngợi khen, ai thành tâm cầu chúc hoàng đế phúc trạch dài lâu.

những điều , đều quan tâm.

Giữa đám đông ồn ào, cất giọng gọi khẽ:

“Ông chủ, còn rượu hoa đào ?”

Trường Thắng đầu . Chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt chạm đôi mắt đang của

Chàng khẽ lắc đầu.

“Hôm nay bán hết .”

Ta khẽ chép miệng, bộ tiếc nuối.

“Vậy bây giờ? Ta thèm loại lâu lắm .”

Trường Thắng mỉm , giọng trầm ấm:

“Dưới gốc cây ở sân , cất riêng một vò. Cô nương theo lấy ?”

Ta bật : “Tất nhiên là .”

Trường Thắng… vất vả cho , đợi lâu như .

 

Loading...