NÂNG CHÉN TIÊU SẦU - Ngoại truyện
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:59:12
NGOẠI TRUYỆN 1
"Nhãi con, dám trộm rượu của bọn uống ?"
"Mọi đều bảo rượu hoa đào nhà ngươi ngon lắm, nhưng thấy cũng chẳng gì đặc biệt." Đứa trẻ kiêu ngạo ngẩng cao đầu mang theo vẻ khinh thường.
Ta chống tay, cúi xuống nó, chợt nhận khuôn mặt đáng ghét trông giống một từng quen.
"Chậc, bao giờ uống rượu mà bày đặt lớn? Ngươi từ tới? ngươi ?"
Nghe , đứa trẻ chun mũi, vẻ mặt thoáng chút tủi .
"Ta ."
Ta ngẩn , liếc Trường Thắng bên cạnh xuống.
"Không , a di điểm tâm đây, ngon lắm. Muốn ăn ?"
Đứa trẻ lập tức vui vẻ nhận lấy, nỗi buồn gương mặt cũng theo đó mà tan biến.
"Cha là nhất đời. Chỉ cần lớn lên, sẽ tìm ."
Ta trêu chọc: "Thế bao nhiêu tuổi mới tính là lớn?"
Đứa trẻ nghiêm túc đáp: "Bây giờ lớn , chỉ là cha cho xa, chỉ thể quanh quẩn trong hoàng thành thôi."
Ta bật : "Cha ngươi lừa trẻ con đó chứ?"
"Không , cha là…"
"Là ai?"
"Ta mới thèm cho ngươi ."
Ta bật , khẽ vỗ lên đầu nó.
"Được , thì thôi. Giờ tránh sang một bên , đừng cản đường khách của ."
Trước khi rời , đứa trẻ bảo tên nó là Hạ Bất Chu. Trùng hợp thật, cùng họ với .
"A di ơi, ngày mai thể đến đây nữa ?"
"Sao thế? Ngươi tìm nữa ?"
"Tất nhiên là tìm . bây giờ còn nhỏ, cha cho xa. Ta lùng sục khắp quanh đây mà vẫn thấy ."
Vừa lau chén rượu, hỏi: "Sao ngươi chắc là tìm thấy ?"
"Cha là nhất đời, nhưng thấy những gặp chẳng ai xứng với hai chữ ' nhất' cả."
"Vậy theo ngươi, thế nào mới là nhất?"
Hạ Bất Chu nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn tìm câu trả lời.
Lúc , Trường Thắng từ sân , đưa cho thằng bé một cốc nước :
"Chuyện đời vốn dĩ là , chẳng tiêu chuẩn cố định nào cả. Chỉ cần ngươi cho là nhất, thì đó chính là nhất."
Ta chen : "Nhớ , nhóc con?"
Hạ Bất Chu lập tức dậm chân phản đối: "Ta nhóc con."
Từ hôm đó, đứa nhóc ngày nào cũng đến, lén ăn điểm tâm của mà chẳng thèm trả tiền.
Trên cái bàn nhỏ cửa, Trường Thắng lúc nào cũng đặt sẵn một đĩa điểm tâm.
"A di đúng là đồ bủn xỉn." Hạ Bất Chu nhai .
Ta trừng mắt: "Hứ."
Nhiều năm trôi qua, Hạ Bất Chu trở thành một thiếu niên tuấn tú.
"Sao ngươi vẫn còn đợi ở đây?"
"Ừ, đang đợi một ."
"Đợi ai?"
Hạ Bất Chu thoáng đỏ mặt: "Là... một cô nương đến đây mua rượu cho ca ca nàng."
Ta nhếch môi khẩy: "Thích thì , thì đối phương .”
"Nói thẳng ? mà cha bảo..."
Ta gõ đầu nó một cái: "Chuyện thì đừng lời cha ngươi."
Ta bao giờ hỏi Hạ Bất Chu vì còn nhắc đến chuyện tìm nữa. Chỉ là, tự tin cho rằng chính là " nhất" trong lòng nó.
chuyện đó, chẳng bao giờ . Hứ, thằng nhãi con.
---
NGOẠI TRUYỆN 2
Ngày Trường Thắng xuất cung, vẫn lầu thành dõi theo. Khắp nơi đều nhuốm màu tiêu điều, thế nhưng Hạ Hoài An khoác lên bộ y phục nhất, là bộ cố ý sai may cho nàng. Lụa đỏ rực rỡ, đường thêu tinh xảo, gấp ngàn so với ngày nàng gả cho Trường Thắng.
Ta tưởng rằng thắng. Người ở bên nàng là , cho nàng cuộc sống hơn cũng là . Người thể cùng nàng đến cuối đời, bạc đầu chẳng rời cũng là .
tại … thấy lòng trống rỗng đến thế? Phải chăng, đánh mất nàng.
Ta ban cho nàng sự sủng ái mà phi tần nào trong hậu cung từng . Ta ngừng nâng đỡ nàng, thậm chí phong nàng hoàng hậu, cho nàng vị trí chính thê. quần thần đồng loạt phản đối, từng tiếng từng tiếng vang lên: "Bệ hạ, xin hãy suy xét ."
"Suy xét ?”
Để sống sót, để giữ vững ngai vàng, để thiên hạ an , ngày ngày bước băng mỏng, lúc nào cũng cân nhắc thiệt hơn. đến cả việc cưới một thê tử, cũng "suy xét " ư?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nang-chen-tieu-sau/ngoai-truyen.html.]
Ta cần gì cả, chỉ Hạ Hoài An ở bên . Cả đời , nàng chỉ thuộc về .
Dường như . Mỗi ngày, đều thể thấy nàng. nàng sẽ bao giờ như mà gọi một tiếng "Tề Vực".
Giờ đây, nàng chỉ cúi thấp đầu, cung kính thưa: "Bệ hạ."
Nàng sợ . … từng khi nào hại nàng?
Gần đây, Hạ Hoài An thường những lời kỳ lạ, thường xuyên nhận nhầm là Tề Vực , thậm chí là Trường Thắng.
Thái y đó là tâm bệnh, thể chữa khỏi.
Ta nàng chìm đắm trong hồi ức, chút buông thả mà nghĩ, lẽ như cũng . Ít nhất, trong ký ức , nàng hận đến .
Cả đời sống trong hồi ức… cũng chẳng . Không tỉnh … cũng chẳng .
Ta hẳn là điên .
Người mắc tâm bệnh chỉ Hạ Hoài An.
Người chìm đắm trong hồi ức cả đời tỉnh , cũng chỉ nàng.
Hôm , trong yến tiệc, giữa cơn tuyết lớn, Hạ Hoài An trông vui vẻ. Đã lâu lắm , mới thấy nàng như . ngay lúc đó, tỷ tỷ bật , nghẹn ngào cầu xin buông tha cho nàng.
"Tại đối xử tàn nhẫn với như ?"
Ta trả lời . Ta chỉ nghĩ, tuyết bên ngoài rơi lớn quá, Hạ Hoài An nhất định sẽ lạnh, đến bên nàng.
"A Vực, thích một … như ."
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Không như ?
Ta tỷ tỷ, nhẹ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, thích một … như thế nào?"
Tỷ tỷ khẽ thở dài.
"Tỷ tỷ, tỷ xem, thế nào mới là thích một ? Hạ Hoài An Trường Thắng tặng nàng cả một sân đèn lồng, là thật lòng đối xử với nàng. nếu nàng thích, sẵn sàng phá tan cả hoàng cung, treo đầy đèn lồng chỉ để nàng vui vẻ."
Thế nào mới là thật lòng thích một ?
Hạ Hoài An, nàng đang ở ?
Hạ Hoài An phát bệnh .
Nàng nhận nhầm là Tề Vực của ngày xưa, giúp hái thuốc. Nàng kể về những kẻ xa trong thôn, nàng nàng sợ, nhưng trấn an rằng nàng sẽ , nàng sẽ nhanh chóng về.
nàng về nữa.
Giống như tỷ tỷ năm đó, nàng cũng nữa.
Thì , từ khoảnh khắc , mất nàng .
Ta mơ một giấc mơ thật dài, thấy trở về thôn nhỏ năm xưa, nơi mà từng ghét bỏ.
Mùa xuân, cây hải đường trong sân nở hoa, lũ chim sẻ ríu rít đậu cành. Qua bức tường viện, tiểu nha đầu bẩn thỉu nhà hàng xóm vẫn như cũ, giương cây cung nhỏ tự chế, nhắm b.ắ.n những chú chim cành.
"Ta b.ắ.n cung chuẩn." Tiểu nha đầu .
Ta nhạt: "Ngươi từng b.ắ.n trúng con nào."
Tiểu nha đầu bĩu môi: "Đó là vì hại chúng."
Vút! Một viên đá xẹt qua, cành lá khẽ rung, những cánh hoa hải đường rơi lả tả.
Trong bóng hoa chồng chéo, khuôn mặt nàng mờ mịt, rõ nữa.
Hạ Hoài An… nàng đang lừa ?
còn cơ hội để nữa .
Dù cầm cung từng hại lũ chim, nhưng khi viên đá bay đến, chúng vẫn sợ hãi mà bỏ chạy. Chúng sẽ bao giờ nữa.
Sau khi đứa trẻ đó đời, vẫn để Hạ Hoài An .
Nếu đời , chỉ Trường Thắng nàng hy vọng sống tiếp, thì sẽ trả hy vọng cho nàng.
Hạ Hoài An rời . Ta tiễn nàng.
Chỉ một trong phòng, đứa nhỏ đang say ngủ, cứ thế bên cửa sổ suốt một ngày dài.
Hãy gọi con là Hạ Bất Chu.
Nhiều năm …
"Phụ hoàng, ở Tây Thị Bắc Hạng một quán rượu. Mọi đều rượu hoa đào của họ thơm ngon, nhưng con thấy cũng bình thường. Vẫn là món sữa chua của a di chủ quán ngon hơn."
"Phụ hoàng, a di thật bủn xỉn, nhưng Trường Thắng thúc sẽ tặng cho con sữa chua."
"Phụ hoàng, con thích dì."
"Phụ hoàng, con ' nhất' là gì ."
"Phụ hoàng, con tìm . đây là bí mật."
"Phụ hoàng, sống , trông vui vẻ."
"Phụ hoàng… đừng !"
Trên mặt đất tám ngọn núi lớn chống đỡ bầu trời. Trong đó, ngọn núi chống đỡ hướng Tây Bắc gọi là Bất Chu Sơn.
Bất Chu, ý nghĩa chính là giao .
Nàng hiểu điều đó.
-HẾT-