Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

NÂNG CHÉN TIÊU SẦU - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:59:08

15

Ngày Trường Thắng rời khỏi hoàng cung, cũng là ngày đại điển sắc phong của . Ta ngờ Tề Vực cho phép tiễn .

Ta khoác bộ hoa phục lộng lẫy, đầu đội đầy châu ngọc, nặng đến mức cổ đau nhức.

Ta hiểu lý do vì Tề Vực . Hắn cố tình chọn ngày hôm nay để Trường Thắng xuất cung, chỉ để tận mắt chứng kiến bộ dạng lúc . Hắn Trường Thắng thấy rõ cách giữa xa đến mức nào, để từ nay về , còn dám lưu luyến nữa.

"Trường Thắng, đang nghĩ gì ?"

Thấy cứ lặng , lên tiếng hỏi.

Trường Thắng lắc đầu, khẽ mỉm :

"Chỉ là cảm thấy… nương nương vốn nên phú quý cả đời. Bộ y phục , nàng mặc thật ."

Ta cố gắng kiềm nước mắt, hít sâu một .

"Trường Thắng, tất cả đều là của . Kiếp e rằng còn cơ hội nữa… Kiếp , sẽ báo đáp ."

Chàng , ánh mắt ôn hòa mà dịu dàng.

"Hoài An, xin thứ cho quá phận, nhưng vẫn gọi nàng như ."

Chàng dừng một chút, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định.

"Nàng từng với ai. Trước với bệ hạ, bây giờ càng với . Hoài An, nàng đừng tự trách … Nàng chỉ cần sống thật ."

Chỉ cần sống thật ?

Ta hại tỷ tỷ. Tề Vực nợ bọn họ cả đời sống trong khổ đau. Trường Thắng với , từng với ai. Ta thể sống thật

"Hoài An, bên ngoài lạnh, nàng về kẻo nhiễm lạnh." Trường Thắng khẽ , ánh mắt trầm lặng. "Ta cũng . Sau còn thể gặp dù thế nào, vẫn hy vọng nàng cả đời bình an. Chuyện như ngày đó… vì mà liều mạng, đừng lập nữa."

Ta gật đầu, nước mắt đọng trong hốc mắt, cay xè đến khó chịu, nhưng cố nhịn, để nó rơi xuống.

Trường Thắng bước .

Bỗng dừng , ngoảnh đầu , nụ vẫn dịu dàng như đầu tiên gặp .

"Hoài An." Chàng gọi tên , từng chữ chậm rãi, khắc sâu tâm trí.

"Nàng hãy sống thật , ?"

Sống đến năm mươi tuổi ư?

Được.

---

15

Hoàng đế đang sủng ái một phi tần mới, chỉ trong hơn một tháng liên tục thăng ba cấp cho nàng. Nghe nếu quần thần dâng sớ can ngăn, lẽ ngay cả vị trí hoàng hậu cũng thuộc về nàng .

"Bệ hạ yêu chiều vị nương nương lắm, giờ còn đang mang thai. Nếu sinh hoàng tử, từ nay về địa vị của nàng e rằng ai thể lay chuyển."

" , vị nương nương từng gả cho khác, mà chính bệ hạ là ban hôn, gả cho một thái giám."

"Suỵt, đừng linh tinh, cẩn thận rước họa ."

Từ khi theo Tề Vực hồi cung, giam cầm trong thâm cung suốt sáu năm.

Đứa bé trong bụng ngày một lớn, cơ thể cũng ngày càng mệt mỏi. Mỗi ngày chỉ ngủ, thỉnh thoảng tỉnh dậy cũng chỉ lặng lẽ ngẩn bức tường lạnh lẽo.

Mùa đông buốt giá, trong viện vắng lặng tiêu điều. Tề Vực sai đưa đến nhiều cây mai đỏ, ngày ngày chăm sóc cắt tỉa, đến mức  thấy một cành khô, cũng chẳng cánh hoa nào úa tàn.

Mỗi ngày lặng lẽ ngắm những đóa mai đỏ rực, tựa như chìm trong giấc mộng. Sao hoa mãi chẳng chịu tàn?

Tề Vực thường đến thăm , đôi khi còn sai mang cả tấu chương đến, dành cả ngày ở đây.

Ta cung kính hành lễ, cung kính dâng , cung kính gọi là bệ hạ, nhưng bao giờ chủ động chuyện với .

Tề Vực bảo sống chẳng chút sinh khí, thậm chí còn tức giận đập vỡ chén khi gọi là bệ hạ. Hắn quát lên, hỏi rốt cuộc chuyện tử tế .

Ta sợ Tề Vực nổi giận, sợ một ngày nào đó nổi hứng sai giec . thể chec. Ta sống đến năm mươi tuổi.

Sống đến năm mươi tuổi để gì nhỉ? Ta . nhất định sống đến năm mươi tuổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nang-chen-tieu-sau/chuong-9.html.]

Hôm đó, Tề Vực đang phê tấu chương trong phòng . Ta chống cằm , đột nhiên cảm thấy mơ hồ.

"Tề Vực." Ta khẽ gọi.

Tề Vực ngẩng đầu, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc nên lời.

"Nàng... gọi là gì?"

Ta trả lời , chỉ tiếp tục .

"Ngươi lớn hơn ?"

"Cái gì?"

"Mẹ bảo gọi ngươi là ca ca, nhưng ngươi xem, chúng cũng chỉ xấp xỉ ."

Ta chống cằm, chớp mắt .

"Tề Vực, đừng như . Sau mặt , gọi ngươi là ca ca. khi ở đây, vẫn gọi ngươi là Tề Vực, ?"

Tấu chương cùng ném xuống đất.

"Hạ Hoài An, ngươi bày trò gì nữa?"

Ta hiểu Tề Vực đang gì, cũng hiểu vì tức giận. trong đầu một giọng vang lên, hình như nên trả lời như .

"Sau mặt , gọi ngươi là ca ca. Sau lưng , vẫn gọi ngươi là Tề Vực, ?"

"Ngươi gọi thế nào thì gọi."

Chuyện gì đang xảy ?

---

17

"Bệ hạ, nương nương đây là tâm bệnh, thỉnh thoảng phân biệt thực tại và hồi ức. Có lẽ nương nương nhận nhầm bệ hạ thành một trong quá khứ."

Tề Vực , vẻ mặt căng thẳng.

"Trẫm những lời , trẫm chỉ cách chữa khỏi cho nàng."

Các ngự y run rẩy quỳ rạp mặt đất, trán chạm sát nền lạnh.

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

"Bệ hạ thứ tội… tâm bệnh… thực sự thuốc chữa. Muốn chữa lành, hết tìm nguyên nhân. Muốn tháo chuông, tìm buộc chuông."

"Vô dụng! Một lũ vô dụng, trẫm nuôi các ngươi để gì? Cút! Cút hết ."

Giọng Tề Vực vang vọng đến mức dù đóng chặt cửa phòng vẫn thấy rõ ràng.

Người buộc chuông? Ai là buộc chuông?

Ta mắc bệnh, thường xuyên phân biệt ai là ai, nhưng bản chẳng cảm thấy gì khác lạ. Chỉ thấy mỗi ngày trôi qua đều như một giấc mơ.

Mẹ. Tề Vực.

Vài ngày nữa là đến đêm giao thừa. Tề Vực sai treo đầy đèn lồng khắp tẩm cung. Ta những chiếc đèn lồng sáng rực trong viện, khoác áo choàng lông cáo, lặng lẽ ghế mềm đến ngẩn .

"Nghĩ gì ?" Tề Vực tiến gần, giọng trầm ấm.

"Nghĩ xem tại đèn lồng đắt đến … Thế mà tiêu gần nửa năm tiền lương để mua chúng."

Tề Vực gì. Ta rụt cằm trong áo choàng lông cáo, khóe môi khẽ cong lên.

" vẫn mua cho , đối với thật ."

"Chỉ như ?" Tề Vực hỏi.

Ta gật đầu, mỉm dịu dàng.

"Đương nhiên . Trường Thắng, đối xử nhất với thế gian ."

Người bên cạnh im lặng lâu. Ta bỗng thấy chút buồn chán, mơ màng chìm giấc ngủ. Trong cơn mơ, dường như thấy giọng khàn khàn vang lên bên tai.

"Hạ Hoài An, tặng nàng cả một sân đèn lồng... Nàng thể đừng từ chối ? Có thể... thích ?"

 

 

Loading...