Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

NÂNG CHÉN TIÊU SẦU - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:59:06

14

Tề Vực giam trong tẩm cung, phái canh giữ nghiêm ngặt, cho bước ngoài. Ta Trường Thắng thế nào , chỉ thể dò hỏi khắp nơi. gần đây trong cung tin tức nào về việc thái giám xử tử, chỉ thể tạm yên tâm.

Ta tìm truyền tin cho tỷ tỷ, mong tỷ sẽ giúp . nhưng sực nhớ Nam An quận chúa nhiều hoàng thượng đuổi khỏi cung, giờ tỷ đang cùng phò mã chuẩn cho kỳ thi mùa xuân năm .

Không ai thể giúp , nhưng nhất định cứu Trường Thắng. 

Chờ đến khi cung nữ mang cơm , đánh ngất nàng nhân lúc nàng sơ ý, tráo đổi quần áo với nàng xong thì lợi dụng lúc thị vệ đổi ca để lẻn ngoài.

Tề Vực sinh đứa bé . Ta chỉ nhất thời hứng thú thật sự mong điều đó, nhưng còn nhiều thời gian, chỉ thể đánh cược một phen.

Ta leo lên lầu thành cao nhất trong hoàng cung, mép tường thành, chờ Tề Vực đến.

Ta đợi lâu. Hắn nhanh mặt.

"Hạ Hoài An, ngươi gì? Mau xuống ngay."

Từ cao, xuống Tề Vực và một đám cao thủ đại nội mang theo. Gió lầu thành lớn, khiến run rẩy, nhưng cố gắng giữ vững giọng :

"Tề Vực, ngươi ? Nếu vì Trường Thắng, ngay ngày hôm đó, đến Thái y viện tìm một liều thuốc. Ta vốn giữ đứa bé dù chỉ một khắc. Trường Thắng với … Chàng sẽ cố gắng dành dụm tiền, sẽ cho đứa trẻ sách, chữ, sẽ đưa nó rời khỏi hoàng cung, để nó sống một cuộc đời tự do tự tại. Vì , đành lòng… Ta vì mà giữ đứa bé . ngươi… ép đến bước đường ."

Ta cúi đầu, im lặng một lát nnhìn thẳng mắt Tề Vực.

"Ngươi đúng. Ta ngươi. thể quyết định phận của chính , cũng như quyết định đứa bé thể sống ."

"Tề Vực, thả chúng khỏi cung… Hoặc sẽ nhảy xuống. Một xác, hai mạng."

Không , thấy yêu cầu của , Tề Vực thở phào nhẹ nhõm. Hắn bình tĩnh , vẻ mặt hề d.a.o động.

"Hạ Hoài An, ngươi đang uy h.i.ế.p ?"

Ta đáp: "Phải thì ?"

"Ồ." Tề Vực bật , ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi quả thật bản lĩnh."

Hắn phất tay, lệnh:

"Người , đưa Trường Thắng đến đây."

Lệnh ban xuống, Trường Thắng đưa khỏi ngục. Chàng dìu , bê bết máu, thở yếu ớt. Dù , vẫn thấy cố gắng mở mắt, môi mấp máy, giọng khàn khàn thở hổn hển:

"Hoài An… đừng chuyện dại dột…"

Nước mắt nhòe , tầm mắt cũng trở nên mờ ảo.

"Hạ Hoài An." Tề Vực trầm giọng quát: "Ngươi mưu hại hoàng tử là tội diệt cửu tộc ?"

Hắn chợt nhạt: "Ồ, suýt nữa thì trẫm quên mất. Cửu tộc của ngươi… cũng chỉ duy nhất Trường Thắng. Nếu , trẫm muôn vàn cách khiến sống bằng chec. Ngươi nhảy thì cứ nhảy, trẫm ngăn cản."

Gió rét căm căm. Trường Thắng thương, co ro mặt đất, cơ thể run lên từng cơn vì lạnh. Người hắt nước lạnh lên , từng giọt nước thấm vết thương, khiến đau đớn đến tột cùng. Ta cảm giác tim như bóp nghẹt.

"Dừng tay. Đừng hắt nữa, mau dừng !"

Ta hoảng hốt hét lên, chần chừ mà nhảy xuống khỏi tường thành, loạng choạng chạy tới bên .

"Trường Thắng!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nang-chen-tieu-sau/chuong-8.html.]

Ta nhào đến, ôm lòng.

Sắc mặt trắng bệch, cơ thể lạnh ngắt. Ta run rẩy nắm lấy tay , liên tục hà sưởi ấm, nhưng vẫn dịu cái lạnh ghê .

Nước mắt từng giọt rơi xuống, bất lực siết chặt lấy , giọng cũng trở nên khàn đặc:

"Chàng từng nam tử nhiệt cao ? Chàng lừa … Vậy tại lạnh thế ?"

"Đều tại … Tại đúng… Ta nên tham luyến sự dịu dàng của , kéo nơi … Trường Thắng, tỉnh … Nói chuyện với ?"

Ta bất lực quanh. Những đó, ai nấy đều cúi đầu, gương mặt cung kính nhưng ánh mắt lạnh lùng thờ ơ.

"Xin các … Cứu với… Xin hãy gọi thái y… Ai cũng … Làm ơn.."

Ta cầu xin trong tuyệt vọng, nhưng ai đáp . Ta đang van nài ai, chỉ mong giúp , giúp Trường Thắng.

Bỗng nhiên, ký ức năm xưa ùa về. Ngày mất, thể bà cũng lạnh dần như , mãi mãi tỉnh nữa…

Năm đó, Tề Vực cởi áo choàng, khoác lên vai .

Hắn từng

"Hạ Hoài An, đừng . Sau trưởng của , ai phép bắt nạt ."

Giờ đây, khiến rơi cảnh khốn cùng , chính là kẻ đầu tiên từng sẽ bảo vệ .

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

Ta ôm chặt lấy Trường Thắng, thì thào trong sợ hãi: "Trường Thắng… Chàng tỉnh … Ta sợ lắm… Ta thật sự sợ…"

Ta sợ hại . Ta sợ sẽ mất mãi mãi. 

Không bao lâu , trong lòng khẽ động đậy. Đôi tay lạnh lẽo cố gắng giơ lên, đầu ngón tay chạm nhẹ mặt , nhanh chóng rơi xuống.

Ta vội cúi , áp tai sát môi , cố gắng thật rõ.

Giọng yếu ớt vang lên: "Hoài An… Đừng sợ… Ta ở đây…"

Lòng chợt trầm xuống. Ta gục đầu lên vai , nước mắt lặng lẽ rơi.

Tề Vực bao giờ cho bất kỳ đường lui nào. Hắn là đế vương, là cửu ngũ chí tôn, một lời thể khiến thiên hạ khuynh đảo, nhuốm đầy m.á.u tanh. Thêm một mạng của , của đứa bé trong bụng thì đáng gì với ?

Ta bật . Một nụ đắng chát, kéo theo những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài má.

"Ta suýt quên mất…" Giọng run run, mắt thẳng Tề Vực. "Hậu cung ba nghìn giai lệ, ai mà chẳng thể sinh cho ngươi một hoàng tử? Ngươi chẳng qua chỉ sống mà thôi. Ngay từ đầu, điều mà ngươi chỉ như thế thôi.."

Ta đưa tay lau nước mắt, nhẹ nhàng đặt Trường Thắng xuống đất.

Chậm rãi dậy, bước đến mặt Tề Vực, quỳ xuống, hành lễ một cách cung kính.

Trán đập mạnh xuống nền gạch lạnh lẽo, phát một tiếng vang lớn.

"Thư hòa li, sẽ . Ta cũng sẽ lời ngươi… Sinh đứa bé . Cho nên…"

Giọng nghẹn .

"Khẩn cầu bệ hạ… Tha cho Trường Thắng. Dân nữ nguyện ở nơi , cả đời ăn chay niệm Phật, cảm niệm ân đức của bệ hạ. Nguyện cầu phúc cho bệ hạ."

 

 

Loading...