Nắng Mai Rực Rỡ
Chương 5
13
Thang Vĩnh Minh nói xong lời tỏ tình nồng thắm thì phía phóng viên đã đưa micro cho Khổng Tĩnh.
Bên ngoài, cô ấy đã chính thức đổi tên thành Thôi Tĩnh.
Có phóng viên hỏi: “Xin hỏi Thôi tiểu thư, lúc trước cô đã làm những công việc gì?”
Khổng Tĩnh thay đổi vẻ lạnh lùng thường ngày, ngượng ngùng cười: “Tôi nghiên cứu Hán ngữ văn học.”
Ừm, cô ấy nói thế cũng không tính là sai, cô ấy ở nhà viết tiểu thuyết mạng, bởi nó có thể tự do về thời gian, cũng thuận tiện chiếu cố Khổng Minh.
“Nói thế nào đây nhỉ, ừm… Chính là phương ngữ dân gian Trung Quốc.”
Phóng viên tấm tắc khen ngợi: “Vậy xin hỏi Thôi tiểu thư, cô có gì muốn nói với Thang tiên sinh không?”
Trên thực tế, những loạt phỏng vấn kiểu này đều đã chuẩn bị sẵn bản thảo, hiện tại chỉ là diễn lại mà thôi.
Mục đích của nó cũng chỉ đơn giản là để người người nhà nhà có ấn tượng nhiều hơn với nhà máy của hai gia tộc hợp tác đầu tư, nhằm mở rộng độ nổi tiếng của nhà máy.
Thường thì chạy quảng cáo sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền, những cái kịch bản máu chó kiểu này rất thu hút người xem, là cơ hội hiếm có khó tìm.
Khổng Tĩnh vẫn như cũ ngượng ngùng gật đầu, cô ấy đứng lên, nhận lấy micro từ trong tay phóng viên.
Cô ấy nhìn Thang Vĩnh Minh, gương mặt ngập tràn niềm vui.
Giây tiếp theo cô ấy nói: “Cút đi, cái đồ sọ dừa não ngắn.”
“Cái đồ mình người óc chim, đầu óc anh bị bò đá rồi à?”
“Suốt ngày nói dối như cuội, cái đồ lừa gạt, còn lâu tôi mới tin anh.”
Nói xong, cô ấy đưa lại micro cho phóng viên đang đứng trợn mắt há hốc mồm: “Cảm ơn.”
Rồi cô ấy xoay người nhẹ nhàng rời đi.
Tất cả mọi người đều có biểu cảm y hệt nhau, hiện trường yên tĩnh đến kỳ lạ.
Tôi nhìn thấy dưới bộ lễ phục tinh xảo, là một đôi dép tông lào có họa tiết hoạt hình.
Lúc bước xuống cầu thang, tiếng dép lào vang lên lẹp bẹp.
Tôi với Tiểu Mai ôm bụng cười.
Đúng là với tính tình của Khổng Tĩnh thì sao có thể cam tâm trở thành quân cờ trong tay người khác được.
Cô ấy độc lập, kiêu ngạo, là người không dễ chọc.
Thang Vĩnh Minh đứng đó, sắc mặt thay đổi như màu cầu vòng, các phóng viên bên dưới sân khấu nghe thấy điều này thì nhao nhao xông tới phỏng vấn anh ta, thiếu điều muốn nhét luôn cái micro vào miệng anh ta.
Còn bố Thôi, lúc thấy tình hình không ổn, ông ta liền rời đi, chắc là đang tìm Khổng Tĩnh để tra hỏi.
14
Khổng Tĩnh về đến nhà.
Cô ấy chỉ mang theo một cái ba lô, mái tóc xoăn dài được cột thành tóc đuôi ngựa gọn gàng, lễ phục trên người còn chưa thay ra.
“Những câu đó là tôi bất chợt nghĩ ra, thế nào hiệu quả không tồi đúng không?”
“Ha ha, tôi muốn đưa cái này vào tiểu thuyết quá.”
Cô ấy vừa tám nhảm vừa lấy laptop ra.
“Cô bỏ nhà đi?” Dường như tôi có thể tưởng tượng ra cái cảnh gà bay chó sủa ở nhà họ Thôi hiện tại.
“Bố uy hiếp muốn khóa thẻ của tôi, buồn cười ghê, lúc trước chưa nhận lại ông ta, tôi cũng đâu có chết đói đâu.”
“Hơn nữa những thứ bọn họ mua cho tôi đều là trang sức châu báu, siêu xe gì gì đó, với tôi mà nói cũng chẳng cần thiết.”
Nói xong, cô ấy cười vỗ nhẹ bả vai tôi: “Hơn nữa, tôi thấy cô mất đi những thứ đó, giờ cũng đang sống rất tốt đó thôi.”
Đúng vậy.
Chẳng phải chúng tôi còn có chính mình sao?
Tôi với cô ấy nhìn nhau mỉm cười.
Khổng Tĩnh bên đây thư thái, còn nhà họ Thôi thì lo lắng không yên.
Đặc biệt là lúc bọn họ phát hiện ra những lời uy hiếp của bọn họ hoàn toàn chả có chút gì gọi là uy hiếp đối với Khổng Tĩnh.
Tuy rằng thẻ đen không hạn mức mà nhà họ Thôi đưa là đồ tốt, nhưng không có thì cũng không sao, so với nhìn sắc mặt người khác mà tiêu tiền thì dùng tiền của mình tiêu còn thoải mái hơn.
Đến cái gọi là tương lai vận mệnh của công ty, cũng chẳng khơi gợi được chút hứng thú nào của cô ấy.
Hơn cả hiện tại chúng tôi cũng không thiếu tiền.
Trung tâm dạy vẽ của tôi với Tiểu Mai đang trên đà phát triển.
Khổng Minh dưới ảnh hưởng của chúng tôi, cũng bắt đầu thích vẽ tranh, mỗi ngày học xong đều đến trung tâm học vẽ.
Sau khi mẹ tôi biết được, bà vô cùng lo lắng xin trường học nghỉ phép rồi chạy về nhà.
Tôi cho rằng bà muốn hỏi tội tôi nhưng không nghĩ đến bà lại nắm chặt tay hai đứa bọn tôi, đôi mắt rơm rớm nước mắt.
Đến phiên tôi chẳng hiểu mô tê gì.
Chẳng phải bà luôn thích đứng ở trên đỉnh cao đạo đức để chê trách người khác sao?
Nhưng lần này bà lại nói rất chân thành: “Nhà họ Thôi muốn nhận Tĩnh Tĩnh về, mẹ không có lý do để cự tuyệt. Huống hồ mẹ cũng không có năng lực để mang đến cho con bé một cuộc sống tốt.”
“Cho nên mẹ không có tư cách tước đoạt nửa đời sau tốt đẹp của nó.”
Dứt lời, bà lại nhìn về phía tôi: “Còn Ninh Ninh, mỗi lần mẹ với ông chủ Thôi nói chuyện, mẹ đều nhận ra ông ta là người xem trọng lợi ích hơn người thân.”
“Lúc Tĩnh Tĩnh được nhận về, mẹ sợ con không chịu nổi cảnh bị đối xử lạnh nhạt.”
“Hơn nữa, mẹ sợ họ ép con chia tay bạn trai, cho nên lúc trước mẹ mới khuyên con giảng hòa với nó.”
Nói đến đây, mặt bà cũng hơi đỏ lên: “Cũng may con biết là mình muốn cái gì, là do mẹ nghĩ nhiều, con còn ưu tú hơn cả mẹ.”
Sau đó, bà lại nhìn Khổng Tĩnh.
“Tĩnh Tĩnh, con về nhà đi, mới nãy mẹ nhận được điện thoại của mẹ con, bà ấy sắp phát điên rồi.”
Khổng Tĩnh im lặng một lúc, sau đó cô ấy bắt đầu thu dọn đồ đạt.
Trước lúc rời đi, cô ấy bảo có một vài chuyện muốn nói với tôi.
15
Tuy rằng cô ấy đối với những hành động của tôi đều tán đồng thưởng thức, nhưng có một chuyện cô ấy cảm thấy tôi sai rồi.
Mẹ tôi trước nay chưa bao giờ là một người mẹ không xứng chức.
Từ sau khi chồng bà qua đời bà cũng kiên định không đi thêm bước nữa, cũng từ chối những đối tượng mà bạn bè giới thiệu cho bà, nguyên nhân lớn nhất là do bà có một đứa con gái.
Ai cũng nói trên đời vẫn còn người tốt, nhưng bà không dám dùng an toàn của con gái mình để đánh cược.
Đến nỗi tại sao bà lại bạt mạng đi làm đó là bởi lẽ những học sinh theo lớp của bà, đa số đều là bà đến nhà từng người xin cho bọn nhỏ được đi học.
Cái trấn nhỏ như nơi này, rất nhiều cô bé mới tốt nghiệp trung học cơ sở đã phải đi làm phụ giúp gia đình.
Nếu tốt hơn thì có thể học đến năm lớp mười một, mười hai nhưng không có nhiều hộ gia đình chịu cho bọn họ đi học đại học, nếu học lại tốn thêm tiền học phí cho bốn năm nữa.
Chính mẹ tôi đã đến từng nhà hỏi thăm, rồi liệt kê những lợi ích của việc học đại học, để cho các cô bé ấy có thể tiếp tục được đến trường.
Bà từng tự hào nói với người khác, những cô gái được học hành sẽ trở nên tỏa sáng, giống như cô con gái Ninh Ninh của bà, dù không có hào quang của thiên kiêm thật nhưng lúc trước đã từng được đi học, nên những tri thức có được đều không phải là uổng phí.
Bà rất tin tưởng rằng một khi tôi tìm được cái bản thân mình muốn làm thì tôi nhất định sẽ thành công.
Tốt nhất là cứ chậm rãi đợi hoa nở.
“Cho nên, cô trách oan mẹ rồi, mẹ không phải không quan tâm gia đình, chỉ là tình yêu thương của bà quá lớn mà thôi.”
“Lý do bà không cho Tiểu Minh liên lạc với tôi là sợ ảnh hưởng tới quan hệ giữa tôi và bố mẹ ruột, tuy rằng bà không nói nhưng tôi vẫn hiểu rõ.”
“Chờ thêm một khoảng thời gian nữa, cô nhất định sẽ hiểu rõ.”
Nói xong, cô ấy vỗ nhẹ bả vai tôi, nở nụ cười nhìn tôi: “Tôi đi trước đây, đột nhiên tôi nghĩ tới tôi cũng có chuyện muốn làm.”
“Tài nguyên nhà họ Thôi tốt như vậy, không sử dụng thì thật lãng phí.”