Nắng Mai Rực Rỡ
Chương 6
16
Điều tôi không nghĩ đến là lần này Khổng Tĩnh cũng xúi giục luôn mẹ nuôi nổi loạn, hai người bọn họ chạy đến trên trấn chỗ chúng tôi thuê một căn nhà hai tầng xây theo kiểu phương Tây.
Đây có lẽ là sức mạnh của huyết thống.
Mẹ nuôi còn dưới sự dẫn dắt của Khổng Tĩnh mà trở nên yêu thích tôm hùm đất với lạp xưởng nhà làm.
Lúc bà ấy nhìn thấy tôi tự mình xuống bếp, bà ấy cảm thấy cực kỳ đau lòng nhưng rất nhanh đã bị mỹ thực quyến rũ đến quên lối.
Tôi lặng lẽ hỏi Khổng Tĩnh sao lại làm được.
Khổng Tĩnh nói, nếu bố tiếp tục ép cô ấy liên hôn thì cô ấy thà trở về làm con gái của mẹ nuôi thì hơn.
Cô ấy còn dùng ngòi bút tiểu thuyết để vạch trần chân tướng cuộc sống nhà giàu rốt cuộc là như thế nào.
Lúc đó bố nuôi lập tức tái mặt.
Mẹ nuôi cũng không biết Thang Vĩnh Minh sẽ làm ra chuyện như vậy ở buổi họp báo ký kết hợp đồng, bà ấy luôn cho rằng người bạn gái yêu đương nhiều năm là ám chỉ tôi, còn thầm khen thằng nhóc này có tình có nghĩa.
Kết quả Thang Vĩnh Minh lại ở trước mặt mọi người cầu hôn Khổng Tĩnh, tát thẳng một cái vào mặt mẹ nuôi.
Hai mẹ con tính toán, dứt khoát cùng nhau rời khỏi nhà họ Thôi.
Bố nuôi sợ báo chí đưa tin nhưng lại không bỏ xuống sĩ diện đi tìm hai người họ được, bước tới đường cùng, ông ta đành phải gọi điện thoại cho tôi.
Từ lúc tôi rời khỏi nhà họ Thôi, đây là lần đầu tiên ông ta chủ động gọi điện cho tôi.
Lời đầu tiên ông ta nói chính là: “Ninh Ninh, bố cũng đã đầu tư ít nhiều lên người con, con hẳn cũng biết, trên vai của bố gánh vác trách nhiệm của toàn thể tập đoàn.”
“Tiền xây dựng nhà máy mới đã được đem đầu tư rồi, con cũng biết, cái nhân tài mới nổi đó đang nhìn chằm chằm Thôi thị của chúng ta, ước rằng chúng ta đầu tư thất bại.”
Đây là bố nuôi của tôi.
Ông ta không hỏi tôi sống có ổn không, mà nói về sự phát triển cũng như tương lai của công ty.
Ông ta nói mối quan hệ giữa tập đoàn Thôi thị và Thang thị cũng giống như quan hệ giữa những quốc gia thời xưa, quan hệ thông gia mãi mãi là đáng tin cậy nhất, cũng có thể nhờ đó tạo nên một đợt tuyên truyền miễn phí.
Nhưng tôi thật sự muốn nói, nếu không phải Thang Vĩnh Minh lấn chân qua giới giải trí thì người thường làm gì có ai chú ý đến cuộc sống của những người giới này.
Nhưng ngoài miệng tôi lại nói với ông ta, tôi có một ý tưởng khác.
Gần đây mẹ tôi với mẹ nuôi cứ rảnh rỗi là lại cùng nhau nói chuyện phiếm.
Mẹ nuôi quyết định thành lập một quỹ chuyên hỗ trợ giúp những học sinh có hoàn cảnh khó khăn có thể tiếp tục đến trường.
Tôi khuyên bố nuôi, bảo ông ta dùng danh nghĩa công ty để thành lập.
Dù gì thì nâng cao mức độ nổi tiếng cũng như uy tín của công ty thì không chỉ có liên hôn.
Chẳng phải ông ta là người có dã tâm sao? Nếu như Thang thị không muốn cứ dứt khoát bắt tay với người mới nọ, cùng nhau đẩy Thang thị từ vị trí đầu ngành rớt xuống đáy.
Bố nuôi thở dài, bảo tôi sao hiện tại cũng bắt đầu nói hươu nói vượn.
Nhưng ông ta vẫn tự mình lái xe tới, đưa mẹ nuôi với Khương Tĩnh rời đi.
Tôi đoán chắc chắn ông ta đã động lòng, ông ta là người làm ăn nhất định sẽ hiểu rõ những đạo lý này.
Theo đà thành lập quỹ, Thôi thị lập tức trở thành chủ đề nóng trên mạng, trở thành đối tượng mà Thang thị cũng như người mới đều cực lực muốn mượn sức.
Tôi không xem bản tin trực tiếp ngày hôm đó, bởi lẽ hôm đó tôi phải vội đưa Khổng Minh lên thành phố để mua kính viễn vọng.
Trước đây tôi cho rằng nó rất đắt nên chưa dám bỏ tiền mua, nhưng hiện tại xem ra cũng không đắt như lời mọi người nói.
Chẳng qua lần này tiền mà tôi tiêu đều là do tôi tự tay kiếm được, tiêu rất thoải mái.
17
Có rất nhiều phóng viên đến phỏng vấn tôi, hỏi tôi làm sao có thể đối mặt với sự thay đổi nghiêng trời lệch đất trong cuộc sống như thế.
Một đợt này đã mang đến cho tôi chút độ hot.
Tôi với Tiểu Mai tính là sẽ thuê thêm một căn nhà bên cạnh làm chi nhánh, không chỉ dạy trẻ con mà còn dạy cả người lớn.
Cuộc sống thuần túy làm con người trở nên đơn giản hơn.
Nhóm tiểu thư nhà giàu thỉnh thoảng còn có người tới hỏi thăm tôi, nhưng trong lúc bất giác thì giọng của họ còn lẫn một chút hâm mộ.
Đặc biệt trong đó có một người được sắp xếp để đi xem mắt với Thang Vĩnh Minh.
Chắc là máu nóng lên não nên cô ấy đã gửi sai nhóm chat.
[Cmn, dựa vào cái gì lại sắp xếp cho tôi với tên Thang Vĩnh Minh đó đi xem mắt, đó chính là thằng cha bị cả hai vị trưởng bối nhà họ Thôi cho ra chuồng gà cùng lúc! Thế nào, chẳng lẽ tôi hợp với thằng cha đê tiện này à?]
Tôi cười tới mức nước trà phun ra từ lỗ mũi.
Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến gần.
Tôi đã chuẩn bị sẵn bao lì xì cho những học sinh trong lớp mẹ tôi, Khổng Tĩnh phụ trách lái xe, chở tôi với Tiểu Minh đến trấn đón bà tan làm.
Tôi mở cửa xe, cảm nhận được từng cơn gió đang thổi nhè nhẹ qua kẽ tay.
Trước cổng trường, bà đang đứng bên cạnh một chiếc xe đẩy đợi chúng tôi.
Tôi nhanh nhẹn nhảy xuống xe, cất giọng lanh lảnh gọi “mẹ”.
Thời gian dài như vậy, dường như tôi luôn gọi bà là cô giáo Dương, dì Dương.
Bà hơi sửng sốt, sau đó hốc mắt bà đỏ lên.
Bà chưa từng bảo tôi sửa cách gọi, bởi lẽ bà đã từng nói, cuộc sống nửa đời trước của tôi thiếu vắng đi bà, nên bà không muốn miễn cưỡng tôi.
Nhưng vậy thì đã sao, cuộc sống nửa đời sau của chúng tôi chỉ vừa mới bắt đầu.
Hiện tại chúng tôi đã đồng hành cùng nhau.
(Hết)