Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

NẾN LẠNH GIẤY MỎNG - 2

Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:20:53

3

 

Song, Tống Tích Đường gửi gắm sai .  

 

Hai tháng , chính Tạ Quan Huyền tự tay thư cho huyện lệnh Tùng Dương để giúp nàng giải quyết chuyện hòa ly.  

 

Hắn thương Tống Tích Đường cô độc bơ vơ nên đón nàng về kinh, sắp xếp chốn nương tử tế.  

 

Giờ đây, đón nàng phủ bằng danh phận thê tử ngang hàng với .  

 

Tạ Quan Huyền dẫn Tống Tích Đường đến gặp đúng lúc đang kiểm kê sính lễ hồi môn của .  

 

Năm đó khi gả nhà họ Tạ, mang theo tám mươi rương đồ cưới.  

 

Nay đếm kỹ từng món, đổi thành ngân phiếu để tiện lo liệu chuyện trong ngục gian cua cha .  

 

Tạ Quan Huyền bước qua ngưỡng cửa.  

 

Ta thu dọn sổ sách, dậy.  

 

Hắn : "Tích Đường ở viện , nàng hãy dọn ."  

 

Giọng điệu lạnh lùng nhạt, quả quyết, dứt khoát cho cơ hội thương lượng.  

 

Viện gần chỗ ở của Tạ Quan Huyền nhất, hoa nở rực rỡ khắp sân, còn cả hoa hải đường do chính tay trồng. Dưới giàn tử đằng là chiếc xích đu tự tặng ngày tân hôn.  

 

Tống Tích Đường phía , e dè sợ sệt thò đầu , đôi mắt hạnh nhân của nàng long lanh ánh lên vẻ ao ước.  

 

Ta ngước mắt, đầu tiên từ chối : "Không thể."  

 

"Phủ đủ rộng mà, chỗ cho nàng dung . Vì cứ là nơi ?"  

 

Tống Tích Đường kéo nhẹ tay áo Tạ Quan Huyền, bất mãn.  

 

Hắn sa sầm mặt: "Bởi vì Tích Đường thích nơi ."  

 

"Tất cả hoa hải đường ở đây vốn là trồng vì nàng ."  

 

Hóa từ đầu đến cuối những thứ đều là để dành cho Tống Tích Đường.  

 

Tống Tích Đường khẽ cong môi với , nụ dịu dàng như bông hải đường buông rủ bên mái ngói xanh.  

 

Ta lặng lẽ nàng .  

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Tạ Quan Huyền lập tức chắn nàng , cất giọng lạnh ngắt: "Hôm nay nàng hãy dọn ngoài ."  

 

"Biết điều chút, đừng để khó xử."  

 

Ta rũ mắt, khẽ đáp: "Được."  

 

Cha ngục, chỗ dựa lớn nhất của còn.  

 

Tạ Quan Huyền… rốt cuộc cũng chẳng cần giữ kẽ tôn trọng như khách quý nữa.

 

4

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nen-lanh-giay-mong/2.html.]

Trước khi ánh hoàng hôn buông, dọn sang một viện nhỏ hẻo lánh.  

 

Chuyện tiếp theo là lấy hết những món trang sức mà Tạ Quan Huyền tặng , mang đến Trân Bảo Các để bán sạch.  

 

Đây là nơi từng tiêu tiền như nước, bà chủ tiệm thấy thì lập tức mỉm dẫn phòng riêng.  

 

Ta chậm rãi bày từng món lên bàn.  

 

Món đầu tiên là đôi trâm cài tóc Tạ Quan Huyền tặng khi đến cầu hôn . Khi , đỗ đạt, tay trắng dựng nghiệp, dốc cạn gia tài chỉ để đúc đôi trâm nhỏ nhưng tinh xảo quà cho .  

 

Món thứ hai là chiếc vòng ngọc mua tặng bằng bổng lộc khi thăng chức lên quan chủ sự bộ Lại.  

 

Món thứ ba là cây trâm bộ dao* trao một say rượu chuyện hợp lễ nghĩa, xem như nhận .

 

(*Trâm bộ d.a.o là một loại trâm tua rua. Phụ nữ xưa dạy đoan trang, để tua rua d.a.o động quá mạnh khi di chuyển) 

 

Ta thích cây trâm , thường cài nó chạy đến bên . Tua rua va kêu leng keng vui tai, thường mỉm ôm lòng, cưng chiều chẳng bó buộc như những cô nương đoan trang ngoài .  

 

...  

 

Bà chủ tròn mắt: "Những món ... hình như chính Tạ đại nhân mua tại đây mấy năm . Phu nhân thật sự bán ư?"  

 

Ta đáp: "Bán."  

 

cẩn thận kiểm tra từng món đó rút một tờ ngân phiếu đưa cho .  

 

Ta chẳng buồn mặc cả, nhận lấy luôn.  

 

Gian ngoài nhộn nhịp vô cùng.  

 

Giữa đám đông, thấy giọng Tạ Quan Huyền đượm ý chiều chuộng: "Nàng thích cây trâm ?"  

 

Tống Tích Đường e lệ đáp: "Thích."  

 

Tạ Quan Huyền mua ngay cho nàng chút do dự.  

 

Lúc trả tiền, vô tình bắt gặp , ánh mắt thoáng nét kinh ngạc.  

 

Hắn vô thức liếc xuống cổ tay .  

 

Chiếc vòng ngọc từng rời khỏi tay nay còn.  

 

Tạ Quan Huyền buông ngân lượng trong tay xuống, siết chặt cổ tay , mắt khóa thẳng rời.  

 

"Bùi Chiêu Ý, vòng tay của nàng ?"  

 

Ta nghiêng đầu né tránh ánh mắt , lời dối buột khỏi miệng tự nhiên: "Không đeo."  

 

Hắn sa sầm mặt, lực tay càng siết mạnh, đau đến khiến nhíu mày.  

 

Tống Tích Đường cuống quít giật nhẹ vạt áo : "Quan..."  

 

Lúc , mới như sực tỉnh khỏi cơn mê, thả lỏng tay sang nàng , gượng gạo : "Vừa thất lễ."  

 

Dưới ánh mắt muôn hình vạn trạng của , rời một

 

Loading...