NẾN LẠNH GIẤY MỎNG - 4
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:20:56
7
Ta đổi phần lớn của hồi môn thành ngân phiếu, cất kỹ.
Tạ Quan Huyền mặc kệ một ngày mới đến tìm.
Hắn cha giáng chức xuống Thông phán*, ba ngày sẽ lên đường đến Lĩnh Nam nhậm chức. Mẹ cũng sẽ cùng cha. Còn là con gái xuất giá nên thể ở kinh thành tiếp tục phu nhân nhà quan.
(*một chức quan nhỏ cấp tỉnh thời phong kiến)
Hắn tựa khung cửa, bóng tối phủ lên gương mặt tuấn tú.
"Bùi Chiêu Ý, nếu nhờ gả cho thì bây giờ nàng cũng theo họ đến cái nơi rừng thiêng nước độc ."
Ta đáp.
Năm xưa gặp nhớ thương thì đến con cháu hoàng tộc cũng thể lấy chứ gì một gã quan như . Nếu thế thì giờ đang sống yên thuận buồm xuôi gió, cần gì chịu cảnh ?
Thấy im lặng, lập tức lấy một chiếc vòng từ trong tay áo, nặng nề đặt lên bàn trang điểm.
"Nàng lừa ."
"Nàng bán nó."
Chữ ‘lừa’ nhấn nặng, mang theo sự bất mãn rõ ràng.
Ta nhẹ giọng: "Ta cần nữa nên bán thôi. Khó hiểu lắm ?"
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Hắn chau mày, ánh mắt ẩn chứa cơn giận nguôi.
"Quản gia dạo gần đây nàng còn bán ít đồ trong của hồi môn."
Hắn chăm chú như xuyên thủng bằng ánh mắt đó.
"Bây giờ nàng đeo trang sức, cũng cần giao thiệp với ai thì cần nhiều tiền như để gì?"
Ta né tránh, thản nhiên đáp:
"Cha giáng chức điều xa, đường đến Lĩnh Nam gian nan xa xôi, cần lo liệu đủ kiểu."
Lời là thật, Tạ Quan Huyền nghi ngờ gì.
Hắn quăng những món đồ mới bán mấy hôm , từng món từng món, quăng lên bàn trang điểm của .
Ngọc và châu va chạm vang lên âm thanh lanh lảnh. Ánh mắt u ám.
"Nàng bán hết những gì tặng."
"Bùi Chiêu Ý, nàng đang giận dỗi với ?"
Ta cúi đầu, lặng lẽ chỉnh chuỗi tua ngọc trâm bộ d.a.o đặt hộp trang sức. Để mang đến Lĩnh Nam mới bán , tay vươn dài đến tận đó . Tiếng khóa chốt hộp trang sức vang lên.
Ta khẽ : "Không."
Ta giận dỗi. Chỉ là hiện tại, tất cả những gì trao, đều cần nữa.
Giọng Tạ Quan Huyền thờ ơ kèm theo ý trào phúng:
"Chính thất của vốn dĩ nên là Tịch Đường, nàng tư cách tranh đoạt ghen tuông với nàng ."
Ta hờ hững đáp :
"Ta ."
Thê tử của hẳn là Tống Tích Đường, họ mới xứng đôi lứa tình ý . Những lời như quá nhiều , cần nhắc thêm nữa.
Hắn tiếp, hai chúng rơi một lặng ngắn ngủi.
Ta cúi đầu, tiếp tục công việc dang dở của : dỡ búi tóc rườm rà, tự tay tết gọn . Về đến Lĩnh Nam thì còn tỳ nữ giúp trang điểm nữa.
Có lẽ vì thấy hôm nay yên phận ngoan ngoãn quá nên giọng dịu :
"Loại việc cứ giao cho tỳ nữ là ."
Ta khẽ nhếch môi, đáp qua loa: "Vâng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nen-lanh-giay-mong/4.html.]
8
Còn hai ngày nữa là đến lễ thành hôn của Tạ Quan Huyền và Tống Tích Đường.
Dưới các mái hiên treo đầy những chiếc đèn lồng đỏ rực rỡ, đến cái viện nhỏ hẻo lánh của cũng ngoại lệ. Chỉ cần đẩy cửa sổ là thể thấy ngay đám đèn lồng chăng dây lụa đỏ chữ tay của Tạ Quan Huyền:
[Uyên ương giao cảnh kỳ thiên tuế*]
[Cầm sắt hài hoà nguyện bách niên*.]
(*2 câu thơ trong bài Vị thê tác sinh nhật ký ý của nhà thơ Lý Dĩnh thời Vãn Đường, tạm dịch: Uyên ương kề cổ ước trường thọ, sắt cầm đàn xướng hoạ trăm năm)
[Nguyện vi song phi hồng, bách tuế bất tương ly*]
(*tạm dịch: nguyện chim liền cánh, trăm năm chẳng chia xa)
Ba mùa xuân , khi và thành … những thứ .
Ta ngoài cửa sổ, Tống Tích Đường xuất hiện ở cuối hành lang.
Hôm nay nàng vui vẻ vô cùng, đôi mắt cong cong, bước chân nhẹ nhàng như gió thoảng. Gấu váy đỏ phất phơ như đuôi cá chép bơi lượn, nàng dừng chân cửa phòng, dịu dàng gọi :
"Bùi tỷ tỷ, tỷ xem ngày đại hôn thì nên vấn tóc kiểu gì đây nhỉ?"
Trên nàng là bộ áo cưới mới may xong, Tống Tích Đường vấn tóc, trông khác gì thiếu nữ xuất giá.
Ta đáp:
"Có đầu gả chồng mà ngay cả chuyện vụn vặt cũng đến hỏi ?"
Sắc mặt nàng thoáng cứng đờ, trắng bệch chút, môi mấp máy nên lời. Tạ Quan Huyền đó từ bao giờ, lên tiếng nàng với ánh mắt lạnh lẽo:
"Bùi Chiêu Ý, nàng cũng là nữ, cần gì dùng chuyện quá khứ để châm chọc nàng ?"
"Tịch Đường hòa với nàng nên mới xin , đích đến hỏi ý nàng."
Chẳng nàng cũng đang châm chọc đấy ? Tạ Quan Huyền thấu, bởi vì trong mắt chỉ nàng .
Ta bậc cửa, bễ nghễ xuống Tống Tích Đường.
"Hồi gả cho khác vấn tóc thế nào thì bây giờ cứ thế mà ."
"Ta chỉ dạy điều ngươi , đấy."
Nàng đỏ mắt, lùi hai bước yếu ớt ngã lòng Tạ Quan Huyền. Hắn chau mày, nghiêm giọng cảnh cáo .
"Bùi Chiêu Ý, nàng phạm đủ bảy tội* của thê thất."
"Ta thể hưu thư* dứt khoát đoạn tuyệt với nàng."
(*đơn hòa ly khi hai bên thuận tình chia tay trong yên ấm, còn hưu thư chồng khi vợ phạm một trong bảy tội của phụ nữ thời xưa: con, dâm, thờ phụng cha chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, mắc bệnh nan y. Phụ nữ phong kiến nhận hưu thư thường sẽ đời ghẻ lạnh)
Ta , lòng đầy chua xót. Khóe môi cứng đờ nhếch lên, nước mắt bất giác trào theo tiếng nhạt.
"Không cần."
Tạ Quan Huyền, đơn hòa ly đây từ lâu .
Hắn khẩy:
"Đừng* ư? Nếu sắp đến ngày lành thì ngay cho nàng trắng mắt ."
(* cần 不用 trong một ngữ cảnh thể hiểu là đừng)
Hắn quen dùng những lời lẽ cay nghiệt để đay nghiến , cỡ nào cũng thể dễ dàng thốt hết.
Ta tựa khung cửa, một lời dìu Tống Tích Đường xa. Nàng nép lòng , với . Những chiếc đèn lồng treo cao hành lang hắt ánh đỏ lên gương mặt họ.
Ta hít một thật sâu điều hòa tâm trạng dặn tỳ nữ bên cạnh:
"Chuẩn xe ngựa. Ngày mai, đến bộ Lễ* một chuyến."
(*bộ Lễ là một cơ quan hành chính thời phong kiến, tương đương với bộ thông tin-truyền thông, bộ văn hoá-thể thao-du lịch, bộ giáo dục-đào tạo và bộ ngoại giao ngày nay)
Về phòng, lấy đơn hòa ly từ trong hộp trang sức đó cầm bút ký tên, ấn dấu tay liền mạch dứt khoát.