NẾN LẠNH GIẤY MỎNG - 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:20:58
11
Một canh giờ , lên cỗ xe ngựa thẳng hướng Lĩnh Nam.
Cha hòa ly với Tạ Quan Huyền. Bọn họ chỉ thở dài, cảm thán năm đó cho kỹ để chịu bao đau khổ.
Ta mím môi, dám mở lời. Là tại ngu , sai lầm nối tiếp sai lầm mới đúng.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Đường đến Lĩnh Nam dài. May là chút vốn lận lưng, đường thủy thể thuê thuyền lớn, đường thể chi trả đủ loại phí, đến trạm mậu dịch thể thuê vài con ngựa .
Đến quan phủ Lĩnh Nam là hơn nửa tháng .
Ta cứ sợ sẽ lạ nước lạ cái nơi lắm. Ai dè chỉ ốm vài hôm những ngày đầu quen khí hậu dần thích nghi hết.
Mẹ trồng trồng rau củ quả trong sân. Ở đây nóng ẩm, trồng gì cũng lớn nhanh.
Bổng lộc của cha đáng bao nhiêu. Ta giữ kỹ tiền mang theo, phòng khi bất trắc.
Sau đó, theo học dệt vải và cắt may.
Ở đây lụa là mềm mại, cũng chẳng trang sức lấp lánh. Tuy nhiên sống thư thái, cũng vui vẻ.
Có thể ăn những loại hoa quả mà kinh thành , thể ngắm phong cảnh mà kinh thành chẳng thể nào trông thấy.
Nhật đạm lệ chi tam bách khoả, bất từ trường tác Lĩnh Nam nhân.*
(*trích bài thơ Thực lệ chi - Ăn vải của nhà thơ Tô Thức, tạm dịch: Ngày ăn ba trăm quả vải chín, mãi dân đất Lĩnh Nam)
Ta dần quên những ngày tháng cũ, quên cảm giác khi còn bên Tạ Quan Huyền, quên những ngày hòa thuận hiếm hoi, cũng quên cả những đêm dài cô độc vò võ trông nến dần tàn.
Chuyện cũ như dòng nước trôi xa, giống một giấc mộng tan biến chẳng để dấu vết gì.
Mẹ tham dự hôn lễ con trai một đồng liêu của cha về, bà kéo tay và chau mày hỏi:
"Vừa thấy con thất thần, nhớ đến kẻ đó ?"
Ta ngẩn , thành thật đáp:
"Con đang nghĩ đến món gà bàn tiệc, khác với món nấu thế."
Mẹ bật thành tiếng.
"Ngày mai bảo cha con hỏi thăm thử xem."
Ta ôm lấy cánh tay bà, nũng nịu nũng. Hai con rôm rả.
12
Trước khi hôn lễ bắt đầu, Tạ Quan Huyền dừng chân cửa phòng Bùi Chiêu Ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nen-lanh-giay-mong/6.html.]
Hắn cho nàng rằng hòa ly chỉ là nhỡ buột miệng trong cơn nóng giận, vốn ý đó. Ý là nàng hiểu rõ bây giờ nàng chỉ còn là chỗ dựa mà thôi.
Không từ bao giờ, quen nặng lời với nàng.
Thật , Tạ Quan Huyền hối hận. Hối hận vì đối xử cay nghiệt với nàng, hối hận vì luôn đ.â.m tim nàng bằng những lời sắc bén như dao.
Trong phòng yên ắng. Hắn sang hỏi quản gia:
"Phu nhân ?"
Quản gia tưởng đang hỏi về Tống Tích Đường, lập tức đáp:
"Thưa, phu nhân đang trang điểm ạ."
Hắn khẽ gật đầu: "Ừ."
Hôm qua, sai mang đến cho Bùi Chiêu Ý một bộ y phục mới. Đó là loại vải hai tháng tự tay chọn lựa tỉ mỉ.
Mỗi khi thấy thứ gì , đều tặng cho Bùi Chiêu Ý.
Màu xanh ngọc hợp với nàng, tưởng tượng dáng vẻ nàng khoác lên bộ xiêm y mà nhận khóe môi đang cong lên.
Thế nhưng, mãi đến khi hôn lễ bắt đầu, vẫn thấy Bùi Chiêu Ý.
Mí mắt giật liên hồi, hỏi quản gia:
"Phu nhân ?"
Lần , quản gia cúi đầu sợ hãi đáp với giọng run run:
"Ý ngài là... Bùi phu nhân ạ? Bùi phu nhân sáng nay cửa thành tiễn Bùi đại nhân ."
Giờ lành đến.
Tạ Quan Huyền còn tâm trí để ý đến Tống Tích Đường đang lưng.
Hắn đầu, chạy thẳng đến viện nhỏ, đẩy cửa bước .
Căn phòng dọn dẹp sạch sẽ, như thể Bùi Chiêu Ý từng sống ở đây.
Chỉ còn bộ y phục màu xanh ngọc yên bàn, chẳng hề dấu vết chạm đến.
Lòng Tạ Quan Huyền bỗng nhiên trống rỗng.
Theo đó là cơn đau buốt nhói nơi lồng ngực.
Hắn chợt nhận , hình như sắp mất Bùi Chiêu Ý .