Nếu Bà Ta Là Mẹ Nó, Vậy Tôi Là Ai? - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1
"Chúc mừng bà Thịnh, bà sắp được xuất viện rồi!" Viện trưởng cười tươi, tay cầm bó hoa chúc mừng tôi.
Tôi mỉm cười, định gọi điện báo tin vui cho con. Nhưng vừa mở điện thoại, tôi lại thấy bài đăng của mẹ bạn cùng lớp của con gái – cô Phương.
Để con dễ hòa nhập, tôi chưa từng công khai thân phận của mình.
Hôm nay là sinh nhật con gái tôi.
Tôi mở video, nhìn bối cảnh buổi tiệc và chiếc váy chủ nhân bữa tiệc đang mặc, cả hai đều quen thuộc đến kỳ lạ.
Nhìn kỹ lại… đây chẳng phải là nhà tôi sao?
Tôi nghiến chặt răng. Bộ váy đó là quà trưởng thành tôi tự tay tham gia thiết kế, tốn cả chục triệu, chỉ riêng chỉ vàng và ngọc trai đính trên váy đã trị giá hàng trăm triệu.
Tôi lập tức gọi cho dì Trương – người giúp việc nhà tôi.
"Bà chủ, con bé đang tổ chức tiệc sinh nhật với bạn bè!" Dì vui vẻ nói.
"Quà bà gửi về, con bé thích lắm! Giờ đang ăn bánh kem, nó nói lát nữa sẽ gọi lại cho bà."
Tôi càng nghe càng cảm thấy có gì đó sai sai.
Tôi thử nhắn tin riêng cho mẹ bạn con gái. Bà ta ấp úng: "Chuyện trẻ con, người lớn không tiện can thiệp…"
Chưa nói được gì rõ ràng thì tôi phát hiện mình đã bị bà ta chặn.
Tôi lập tức gọi cho giáo viên chủ nhiệm của con.
"Alo, chào cô, tôi là mẹ của Thịnh Thịnh."
"Ồ, cuối cùng cô cũng chịu gọi!" Người đầu dây bên kia đầy bực dọc.
"Tôi là giáo viên mới của con bé, giáo viên cũ nghỉ việc lâu rồi."
Tôi thầm thấy áy náy. Vì bệnh tình, tôi phải ra nước ngoài dưỡng bệnh hai năm, đến việc con đổi giáo viên cũng không biết.
Nhưng lời tiếp theo khiến tôi bàng hoàng.
"Chị là người giúp việc nhà bà Thịnh đúng không? Bà ấy cho nó đi học ở đây đã là tốt lắm rồi!"
"Con bé chẳng biết điều, nghỉ học suốt ngày!"
"Học phí học kỳ này còn chưa đóng! Mau lo mà nộp đi!"
"Không hiểu sao con bé không học theo gương Thịnh tiểu thư, ngoan ngoãn biết bao!"
Tôi suýt bóp nát cái điện thoại. Tôi là chủ tịch Thịnh Thị, từ bao giờ lại bị xem là… người giúp việc?
Lại còn có người ngang nhiên chiếm đoạt thân phận của tôi và con tôi!
Tôi lập tức đặt vé máy bay về nước.
Tôi phải xem cho rõ, rốt cuộc nhà tôi xảy ra chuyện gì!
Chiều sáu giờ, tôi kéo vali bước ra khỏi sân bay.
Tôi muốn tận mắt nhìn xem cái "Chủ tịch Thịnh Thị" kia là ai.
Tôi đến công ty, mọi người vừa thấy tôi liền hoảng hốt.
"Bà Thịnh… sao bà đột ngột quay về?"
Ai cũng biết, người thật sự nắm quyền ở Thịnh Thị là tôi – bà Thịnh.
Tổng giám đốc Giang chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, quyền lực thật sự nằm trong tay người đàn bà sắt thép – tôi.
"Em về rồi sao?" Giang Triệt xuất hiện, ánh mắt đầy chột dạ.
Anh ta vừa vội vã đến, áo sơ mi vốn luôn chỉnh tề giờ lại có nếp nhăn.
Tôi mỉm cười, giúp anh ta vuốt lại cổ áo, giả vờ không thấy vết son mờ trên đó.
"Đổi nước hoa à?" Tôi nửa cười nửa không nhìn anh ta.
Giang Triệt lúng túng. Mùi này là dòng nước hoa nữ mới nhất của nhà Y – đứng đầu trong các loại hương nữ.
"À… là con gái mình làm rơi chai nước hoa, vỡ ra rồi dính lên người anh thôi."
"Con bé đúng là được nuông chiều quá mức."
Anh ta nói chuyện như một người cha yêu con gái thật sự.
"Thật không?" Tôi nhìn anh ta, cười khẩy.
Tôi mở điện thoại, lướt đến trang cá nhân của "tiểu thư Thịnh Thị".
Từng món trang sức tôi đặt riêng cho con gái ở nước ngoài – giờ đang nằm trên người cô ta.
"Giang Triệt, anh có thể giải thích không? Sao những thứ tôi đặt cho con gái lại nằm trên người cháu gái dì giúp việc nhà mình?"
"Đừng nói là trùng mẫu, vì tất cả đều là độc bản!"
Tôi siết chặt điện thoại.
Trợ lý đã điều tra xong thân phận của cô gái kia – Thịnh Miểu Miểu, cháu ngoại của dì Trương.
Tôi cười lạnh. Dì Trương dạy dỗ cô ta giỏi thật đấy. Không trách được, ai cũng tưởng cô ta là đại tiểu thư Thịnh gia.
Giang Triệt liếc nhìn bức ảnh trong tay tôi, ánh mắt lóe lên hoảng loạn, rồi cố lấy lại bình tĩnh:
"Là vậy, dì Trương tuổi cao sức yếu, nên nhờ Miểu Miểu đến giúp. Con bé và con gái mình thân thiết, tình như chị em, ăn ở cùng nhau suốt hai năm nay."
"Vợ à, con gái chia sẻ đồ với bạn một chút là chuyện bình thường mà, đúng không?"
Bình thường?
Tôi cười lạnh. Đúng như tôi đoán, anh ta vừa nhận được điện thoại, sắc mặt lập tức sa sầm.
"Em khóa thẻ ngân hàng của anh sao?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Vậy tiền học của con gái, anh nộp đi đâu?"
"Con bé tự mình không muốn học, còn gây chuyện trong trường."
"Không tin thì em hỏi nó đi!"
"Tôi sẽ điều tra rõ." Tôi quay người rời đi.
Tôi hiểu con gái tôi rõ hơn bất kỳ ai.
Hồi nhỏ, con luôn quấn lấy tôi, đòi học đàn, học vẽ, học múa – nói đó là kỹ năng cần thiết của một nàng công chúa.
Giờ con đang lớp 12, sắp thi vào trường đại học mơ ước.
Ba năm trước, dì Trương dọn đến sống trong nhà.
Bà nấu ăn rất hợp khẩu vị con gái, nên tôi giữ bà lại chăm sóc con bé.
Nhưng đúng lúc đó, bệnh cũ của tôi tái phát, tôi phải giao công ty cho Giang Triệt.
Anh ta luôn bảo tôi: con vẫn ổn, con có thêm một người bạn tốt – chính là cháu dì Trương.
Tôi cau mày trở về nhà.
Con gái ngồi co ro trên ghế sofa, thấy tôi liền nhỏ giọng gọi: "Mẹ, mẹ về rồi…"
Nó run rẩy nhào vào lòng tôi, tôi lập tức ôm lấy con.
Nhưng vừa chạm vào tay, con bé khẽ rên lên. Tôi kéo tay áo nó lên – từng vết bầm tím xanh tím đỏ đỏ lộ ra.
Ánh mắt tôi lạnh đi: "Ai đ á n h con?"
Con bé chui vào lòng tôi, run run nói: "Con… con lỡ ngã… là con không cẩn thận… xin lỗi mẹ… là lỗi của con…"
Nhìn đứa con sợ hãi khác thường, tim tôi như thắt lại.
Bé con của tôi đâu có như vậy… tất cả là do tôi… từ nay về sau, tôi sẽ không rời xa nó nữa.
Tôi dắt con vào phòng ngủ của mình.
"Tối nay mẹ ngủ với con nhé."
Con bé dần bình tĩnh lại, dường như đã thấy yên tâm khi tôi ở cạnh.
Đang lúc tôi trầm ngâm, cửa phòng đột nhiên bị đá tung.
Con gái tôi giật mình tỉnh dậy, run lên vì sợ.
Một cô gái mặc đồ ngủ lụa, hằm hằm bước vào, chỉ thẳng vào mặt con tôi:
"Con đ* kia, ai cho mày ngủ ở đây hả?"
Nhưng vừa thấy tôi, cô ta sững lại.
"Cô là ai?"
Tôi lạnh giọng: "Còn cô là ai mà dám tự tiện xông vào phòng chủ nhà?"
Cô ta nhíu mày: "Đây là nhà bố mẹ tôi, tôi cần gì gõ cửa?"
Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh bỉ: "Mẹ cô? Xin lỗi, tôi không có đứa con nào như cô."
"Trước khi tôi nổi giận, mời cô ra khỏi phòng tôi."
Cô ta định gào lên thì dì Trương hớt hải chạy đến, bịt miệng cô ta lại.
"Bà chủ, đây là cháu gái tôi, con bé hay mộng du, mong bà đừng để bụng."
Dì lôi cô ta đi xuống, còn cười lấy lòng đưa tôi bát chè tổ yến.
"Đây là chè tôi chuẩn bị cho tiểu thư, con bé vẫn chưa ăn tối."
Tôi gật đầu: "Ra ngoài đi."
Tôi nhận ra con gái có vẻ rất sợ hai người họ.
"Con đói không? Ăn chút gì đi."
Con lắc đầu: "Con không muốn ăn…"
"Mẹ ơi… con ghét bộ dạng bây giờ của mình…"
Tôi nhìn con gái mình – giờ đây không còn dáng vẻ mảnh mai ngày nào, mà đen đúa, béo phì, mặt đầy mụn.
"Con không muốn ăn…"
Nó nhìn chằm chằm bát chè, thì thào nhắc đi nhắc lại.
Nhưng tôi nhớ rõ, đây là món con thích nhất…
"Được rồi, mai mẹ sẽ nấu món khác cho con."
Con gái tôi thở phào, rúc vào người tôi ngủ thiếp đi.
Tôi nhìn bát chè tổ yến kia, trong mắt ánh lên tia lạnh lẽo, lập tức gọi điện.
"Trợ lý Lưu, làm phiền anh mang giúp tôi một món đồ đi xét nghiệm… đúng, ngay bây giờ."
"Còn nữa, những đoạn ghi hình bị xóa trong hệ thống camera ở nhà, bất kể tốn bao nhiêu tiền, cũng phải khôi phục lại bằng được!"
Trợ lý Lưu làm việc rất nhanh, chẳng bao lâu sau, kỹ thuật viên đã gửi kết quả.
Nhưng nội dung nhận được suýt khiến tim tôi nổ tung.
Đoạn ghi hình gần nhất chính là vào ngày tổ chức lễ trưởng thành của con gái.
Nhưng hôm đó trong căn nhà này, người mặc chiếc váy hàng chục triệu lại không phải là Hoan Hoan!
"Chiếc váy đẹp như vậy mà để mày mặc đúng là phí của."
"Loại rác rưởi như mày chỉ xứng nằm cạnh chó thôi. Mày cũng chỉ là ăn may đầu thai đúng nhà… nhưng có những thứ không thuộc về mày, giữ lại cũng chẳng có giá trị gì."
"Hôm nay đúng dịp sinh nhật mày à? Vậy thì ăn cái bánh kem này đi cho đỡ uổng!"
Cô ta cười tươi, ném nguyên miếng bánh kem xuống đất, ánh mắt tràn ngập độc ác.