Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Nếu Bà Ta Là Mẹ Nó, Vậy Tôi Là Ai? - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

"Liếm sạch đi, đừng để phí."


"Mày là con giúp việc, được tiểu thư Thịnh gia cho làm chó đã là phúc phận rồi."


Đám người xung quanh hùa theo, có kẻ còn túm tóc Hoan Hoan đè con bé úp mặt vào bánh kem trên sàn.


Hoan Hoan giãy giụa, nước mắt lã chã: "Anh A Duyện… cứu em…"


Ngay sau đó, Thịnh Miểu Miểu giẫm mạnh lên tay con bé.


"Con đ* ranh, nhìn lại thân phận mày đi!"


"A Duyện là của tao!"


Giọng hét thảm thiết của con gái tôi bị tiếng nhạc át đi.


Cố Duyện – bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ của con – giờ đây lại thờ ơ đứng nhìn, để mặc Thịnh Miểu Miểu làm n h ụ c nó.


Tôi giận đến mức phát điên. Đúng lúc ấy, điện thoại rung lên.


Là tin nhắn của trợ lý Lưu:
"Thưa bà Thịnh… món chè bà gửi đi xét nghiệm có chứa lượng lớn hormone tăng trưởng."


Tôi nhìn thân hình biến dạng của con, khuôn mặt đầy vết thương, lòng đau như cắt.


Thì ra là vậy…


Một đứa bé còn nhỏ tuổi mà tâm địa đã độc ác đến mức đó.


Tôi sẽ không tha thứ.

 

Sáng hôm sau, dì Trương gõ cửa mang đồ ăn sáng.

"Hoan Hoan, dậy đi học nào…" Tôi nhẹ nhàng gọi con.


Nhưng Hoan Hoan lại run lẩy bẩy, thân thể co rúm lại.


"Mẹ… con xin mẹ… con không muốn đến trường nữa… con không muốn học nữa…"


Tôi thở dài: "Được, mẹ đưa con đi làm thủ tục nghỉ học."


Nhưng chưa kịp đi thì nhận được tin: tài xế đã đưa Thịnh Miểu Miểu đi rồi.


Tôi siết chặt tay, ánh mắt lạnh lẽo.


"Tại sao không đưa Hoan Hoan đi học?"


"Miểu Miểu và Hoan Hoan học chung trường, mà Hoan Hoan thì thường hay viện cớ không muốn đi học, nên tài xế…"


Dì Trương định giải thích.


"Tài xế đó mắt có vấn đề, ngay cả chủ nhà cũng không nhận ra, đổi người đi." Tôi lạnh giọng nói, rồi kéo con gái vào xe.

 

Đến trường, những ánh mắt soi mói bắn về phía chúng tôi như dao găm.

"Chó nhà họ Thịnh tới rồi kìa."


"Nghe nói đến để làm đơn nghỉ học.”


"Con giúp việc mà cũng mơ thành phượng hoàng? Nhìn bộ dạng đó xem, thật buồn cười."


"Nghĩ mình là tiểu thư chắc?"


"Chuột thì nên ở trong cống rãnh, lần trước dạy dỗ vẫn chưa đủ hay sao?"


"Bà cô đi bên cạnh nó là bồ nhí của tổng giám đốc Giang à?"


"Chó dẫn chó con đi dạo đấy."


"Thật bẩn thỉu, loại người hèn hạ…"


Mỗi lời nói đều khiến Hoan Hoan run lên.


Đúng lúc đó, trợ lý Trương gọi đến.


"Bà Thịnh, ông Giang đã dùng một phần tài sản công ty vào việc riêng, bà có muốn tiếp tục điều tra không?"


Giọng anh ta mang theo chút do dự – nếu tiếp tục tra ra, hậu quả sẽ rất lớn.


Ban giám đốc mà biết thì không đời nào tha cho Giang Triệt.

"Sao lại không điều tra? Tất cả sổ sách, kiểm tra từng đồng cho tôi."


"Vâng…"


Trước khi ra nước ngoài, Giang Triệt hứa chắc nịch sẽ chăm lo mọi thứ, để tôi an tâm dưỡng bệnh.


May mắn là tôi không giao hết quyền lực đi.

Tôi cúp máy, hít sâu một hơi.


Nếu điều tra tiếp, có khi cái tên Giang Triệt sẽ bị xóa sổ khỏi giới tài chính.


Khoản tiền đó chắc chắn không nhỏ.


Tình nghĩa vợ chồng dù sao cũng mười mấy năm, tôi cũng không muốn làm tới cùng.


Dù sao, anh ta cũng là bố của Hoan Hoan.


Tôi vừa định gọi điện cho Giang Triệt thì nghe thấy tiếng thở dốc đầy đau đớn của Hoan Hoan.


Ở cuối hành lang, mấy nữ sinh đang đè con bé xuống sàn.


Một đứa nhuộm tóc đỏ nắm tóc nó, bắt nó liếm vết bẩn trên đôi giày mới.


"Đây là mẫu mới nhất của nhà C đấy, loại con của giúp việc như mày đền nổi à?"


"Không phải nhờ Miểu Miểu thương hại thì mày là cái thá gì? Dám tranh bạn trai với nó à, hôm nay tao thay Miểu Miểu dạy dỗ mày!"


"Ở buổi họp phụ huynh, tổng giám đốc Giang còn nói cô ấy là con gái ông ấy đấy nhé!"


Tôi không nhịn được nữa.


Thì ra đứa con gái của người giúp việc đã ngang nhiên chiếm chỗ của con tôi, còn Giang Triệt thì biết hết tất cả!


Tôi lao đến, ôm chặt lấy con.


Ánh mắt tôi lướt về phía Thịnh Miểu Miểu đang đứng trong góc với gương mặt đầy tính toán.


Tôi tát thẳng vào mặt cô ta.


"Bà dám đ.ánh tôi?”


"Bà chẳng qua là một người đàn bà của bố tôi thôi, tưởng mình là cái thá gì?"


"Tôi nói thật đấy, bà mà còn dám ở đây, tôi khiến hai mẹ con bà không sống nổi đâu!"


Tôi nhìn Miểu Miểu, cười lạnh.


Chắc cô ta tưởng Giang Triệt có quyền lực tối thượng ở Thịnh thị chứ gì?


"Con đàn bà có tí nhan sắc thì vẫn là giúp việc thôi! Bà biết không, Miểu Miểu mới là công chúa của Thịnh gia!"


"Nguyên mấy tòa giảng đường này là mẹ của Miểu Miểu quyên tặng đấy!"


"Bà là cái thá gì mà dám lớn tiếng ở đây!"


Tôi nhìn thẳng vào Miểu Miểu, nở nụ cười nhạt:

"Thật sao?"


"Cho dù hôm nay hiệu trưởng có đến, cũng phải nể mặt Thịnh tiểu thư mà cư xử tử tế chứ?"


Cô ta đâu biết, từng tòa nhà ở đây đều do chính tôi duyệt chi, giám sát xây dựng.


"Vậy sao? Thầy Lâm hiệu trưởng, sao tôi không biết mình có đứa con gái quyền lực đến vậy?"


Tôi nhìn về phía người đàn ông vừa bước ra sau lưng đám học sinh, nhẹ nhàng cất tiếng.


"Chủ tịch Thịnh… là hiểu nhầm thôi ạ…"


Mấy thành viên hội đồng trường mặt tái mét, run như cầy sấy.

"Đúng là chúng tôi sơ suất, bà xem có thể…"


"Hiệu trưởng Lâm, trường học là nơi dạy chữ dạy người. Nếu trường không thể lấy đạo đức làm đầu, thì tôi nghĩ mình cũng không cần hợp tác nữa."


Đám học sinh vừa rồi còn hống hách, giờ mặt trắng bệch.


Chuyện gì thế này? Không phải nói Miểu Miểu mới là thiên kim Thịnh gia à?


Ban giám hiệu thì chẳng lạ gì gió chiều nào theo chiều đó, lập tức hiểu ra – hóa ra Thịnh Miểu Miểu là giả mạo?


Vậy còn Hoan Hoan… chẳng phải con gái của người giúp việc sao?


Mà đêm tiệc từ thiện lần trước, người đứng cạnh Giang tổng đâu có giống người phụ nữ này?


Chec rồi… giờ họ mới hiểu, ai bảo trong giới thượng lưu đàn ông chỉ có một người phụ nữ? Một đứa con?


"A… bác gái… à không, chủ tịch Thịnh, xin lỗi chúng cháu…"


Chúng đâu có ngu, trước khi đến trường cha mẹ đã dặn kỹ – nhất định phải kết thân với con gái Thịnh gia để có cơ hội bám víu.


Nào ngờ lại nhận nhầm thủy tinh thành kim cương…


Nếu bị bố mẹ phát hiện thì tiêu đời. Ai mà chẳng có vài đứa con rơi con rớt chờ cơ hội thế chỗ?


Giờ chỉ còn cách đổ hết tội lên đầu Miểu Miểu thôi.

 

"Được rồi, tôi đến để làm thủ tục nghỉ học cho con gái. Tôi mong trong thời gian nghỉ, hiệu trưởng Lâm sẽ ‘làm sạch’ lại môi trường học tập ở đây."


Tôi dắt con rời đi.


Trên đường, tôi lặng lẽ lái xe không nói lời nào.


"Mẹ… con…" Hoan Hoan lắp bắp, tay siết chặt mép váy.


Tôi xoa đầu con, dịu giọng: "Lỗi là do mẹ. Không sao đâu Hoan Hoan, từ giờ mẹ sẽ luôn bên con."


Tôi nhìn con bé, ánh mắt tràn đầy yêu thương.


Rồi tôi rẽ thẳng xe đến trung tâm thương mại.


Tôi nhận ra từ khi về, quần áo của Hoan Hoan toàn là đồ cũ kỹ, tối màu. Tất cả đều là ‘tác phẩm’ của dì Trương.


Nhưng không sao – bà ta tự ý chiếm đoạt tài sản, từng món một đều đủ khiến bà sống nốt đời còn lại trong toò.


Thứ gì dơ bẩn thì vứt đi, thay cái mới.


Tôi quay vô lăng, đưa con vào trung tâm thương mại.


Hoan Hoan rón rén bước ra khỏi phòng thử đồ với chiếc váy mới.


Trong mắt nó đầy bất an và thiếu tự tin.


Tim tôi nhói lên – trước đây nó luôn rạng rỡ, yêu đời.


"Rất đẹp. Con thử thêm vài bộ nữa nhé." Tôi nhẹ nhàng động viên.


Các thiết kế cao cấp ở đây đều do nhà thiết kế riêng chọn lựa, tôn dáng và che khuyết điểm hoàn hảo.


Nhờ sự động viên của tôi, Hoan Hoan dần có thêm chút dũng khí.


Con bé cầm vài chiếc váy, do dự bước vào phòng thử đồ.


Bất ngờ, một tiếng hét vang lên.


Trước cửa phòng thử đồ, một người phụ nữ xinh đẹp với ánh mắt giận dữ t á t Hoan Hoan ngã lăn ra đất.


"Con đ* này, mày lấy đâu ra gan đến đây?"


"Mày có tiền à? Hay ăn cắp đồ của Miểu Miểu nhà tao?"


Khuôn mặt trang điểm đầy phấn, ánh mắt cay nghiệt.


Tôi lao đến đỡ con dậy, tát lại một cái thật mạnh vào mặt bà ta.


Trùng hợp thay, đây chính là "bà Thịnh" được Miểu Miểu mời lên sân khấu hôm sinh nhật.


Cô ta khoác trên người hàng hiệu, trang sức lấp lánh toàn hàng giới hạn.


Tôi lạnh mặt nhìn – đây chính là bộ trang sức tôi đích thân đấu giá ở nước ngoài.


Nếu tôi đoán không nhầm – bà ta chính là mẹ của Thịnh Miểu Miểu, con gái của dì Trương.


Giờ thì tôi chắc chắn – mẹ con họ đã đánh cắp thân phận của tôi và con gái.


Người phụ nữ đó ngơ ngác sau cái tát, mặt trắng bệch chuyển sang đỏ rực.


"Cô là ai? Dám đ á n h tôi?"


Cô ta nhìn tôi từ đầu tới chân, thấy trang sức trên người tôi thì trong mắt lóe lên sự ghen tị.


Chiếc vòng cổ kia… chẳng phải là món mà A Triệt đã đấu giá thành công sao?


Nghe nói đó là món yêu thích của Công nương Diana.


Người phụ nữ trước mặt còn trông sang chảnh hơn cô ta nhiều, trong mắt cô ta thoáng qua một tia ghen tị.


Gần đây không hiểu sao Giang Triệt ít đến chỗ cô ta, thì ra là đang nuôi “người khác”!

 

Loading...