Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 60: Thái tử rơi lệ



Ah, người nọ vốn có thể nói một cái cố nhân của ta đi. Nói tới người này, thật sự không thể không nói hắn là một cái hảo hán tử… trọng tình trọng nghĩa, trung hiếu song toàn, lại hữu dũng hữu mưu, võ nghệ cao cường… tuy tuổi còn trẻ nhưng đã không hề hổ là một nam nhi chân chính rồi."
Đỗ Thế Tình thổn thức lắc đầu, đem lai lịch Sở Dương giới thiệu một lần, càng cường điệu nói về chuyện chính mình gặp phải phục kích, cuối cùng than thở: "
Nếu không có hắn thì chỉ sợ lão hủ hôm nay cũng không gặp được thái tử rồi. Hơn nữa người này thiên phú cao tới mức khó có thể tưởng tượng, suy một ra ba, gặp qua rồi thì không quên được, thông minh trí tuệ có thể xưng là đương thời tuấn kiệt!"
Trong giọng nỏi của Đỗ Thế Tình toát lên sự tôn sùng hết sức to lớn đối với Sở Dương. Quả thực là marketing đã đến tình trạng tận hết sức lực. Hơn nữa khẩu khí chân thành tha thiết, hiển nhiên là phát ra từ nội tâm.
Nếu Sở Dương vẫn cùng hắn một đường lại đây thì quyết sẽ không có được hiệu quả giống như thế này rồi.
Đỗ Thế Tình cũng đang có tâm sự tiếc nuối nhàn nhạt, trên đường đi hắn đã không chỉ một lần lộ ra ý muốn thu Sở Dương làm đồ đệ để toàn lực dạy bảo hắn y thuật. Thậm chí, khi gần đến đây lúc thì Đỗ Thế Tình đã từng dốc lòng than thở: "... Sở Dương, lão hủ mơ hồ có một loại dự cảm rằng chỉ sợ lần này đi tới Thiết Vân cũng chính là chặng đường cuối cùng của Đỗ Thế Tình ta rồi. Ngươi nếu vẫn không tiếp nhận tâm ý này của ta thì chỉ sợ một thân y thuật này của lão phu cũng sẽ chìm nghỉm trong dòng thời gian rồi..."
Bộc lộ tâm ý đến vậy mà Sở Dương vẫn kiên quyết cự tuyệt.
Đỗ Thế Tình ảm đạm thở dài, tuy không có hy vọng thu đồ đệ nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết đoán đem "
Bất Tử y thuật" mà mình một đời tâm huyết truyền cho Sở Dương, còn có cả một cuốn "Bách thảo dược kinh" không trọn vẹn nữa.
"
Bộ "Bách thảo dược kinh" này chính là khởi nguồn một thân y thuật của lão phu a. Tới tận giờ phút này cả đời lão phu cũng không nắm rõ quá sáu thành. Mà quyển "Bất Tử y thuật" này lại chính là tâm huyết cả đời của lão phu rồi. Nếu ngươi chịu học thì là tốt nhất, bằng không xin giúp lão phu đem nó truyền lại cho hậu thế a.", Đỗ Thế Tình tựa như phó thác hậu sự cho Sở Dương vậy.
Mà hai quyển sách đó cũng trở thành thu hoạch ngoài ý muốn lớn nhất trong chuyến này của Sở Dương rồi!
Trong nội tâm Đỗ Thế Tình lúc này thì tuy Sở Dương không đáp ứng bái ông ta làm thầy, nhưng cũng lại tương đương đã nhận truyền thừa y bát của hắn rồi. Đối với tán dương Sở Dương tự nhiên là tận hết sức lực.
Cao lão đầu bên cạnh hừ một tiếng, hắn ẩn ẩn cảm thấy nếu Sở Dương đã có ý định ly khai thì không nên tiến vào Thiết Vân thành nữa mới phải. Nhưng bởi hiện tại trong lòng hắn cũng cảm thấy có chút xin lỗi Sở Dương, là bởi vì hiểu lầm người mà có chút áy náy nên chung quy cũng không có lên tiếng phản đối gì cả.
Dù sao thằng kia chơi một bộ chẳng màng danh lợi cũng không giống như là giả dối...
"Đỗ tiên sinh thật sự là nhân tâm thánh thủ, ân trạch trải khắp muôn dân trăm họ thiên hạ. Cô sau khi nghe xong việc này thì sự sùng kính đối với Đỗ tiên sinh lại nặng thêm một phần rồi." Thiết Bổ Thiên mỉm cười nói, nhưng tinh quang trong mắt lại lóe lên, nội tâm âm thầm nhớ kỹ hai chữ "Sở Dương" này.
Hiện tại Thiết Vân quốc, có thể nói là cầu hiền như khát nước.
Nếu không phải thái tử Thiết Bổ Thiên tiếp quản quân chính Thiết Vân quốc, lại thành lập ra Bổ Thiên Các đối với thực lực Thiết Vân quốc có chỗ bổ sung cực kỳ quan trọng thì chỉ sợ Đệ Ngũ Khinh Nhu đã sớm xua quân Bắc thượng!
Đối với Thiết Bổ Thiên lúc này mà nói thì thật sự là bất cứ người nào có chút tài năng hắn cũng không thể buông tha! Huống chi là nhân tài được xưng tụng là "Đáng sợ" như thế này chứ?
Thần sắc Thiết Bổ Thiên vụt chuyển thành lạnh lùng, nói khẽ với một người áo xanh bên cạnh: "
Truyền lệnh cho Vũ Cuồng Vân, kêu hắn vác xác tới Thiết Vân thành một chuyến. Nói cho hắn biết nếu hắn không thể giải thích rõ ràng chuyện Đỗ thần y bị tập kích thì thân thể của hắn cũng không cần tới làm gì, chỉ cần đưa đầu tới là đủ rồi!"
Vũ Cuồng Vân, Đại thống lĩnh Thiết Huyết chiến kỵ của Thiết Vân đế quốc, cũng là một viên mãnh tướng chưởng quản Thiết Vân Tây Nam quân đội nơi Đại Triệu biên cảnh! Danh tiếng được liệt hàng thứ mười trên bảng xếp hạng danh tướng của đại lục!
Cái thứ hạng thứ mười trên bảng xếp hạng mười vị danh tướng của đại lục này mặc dù chỉ được xếp cuối cùng, nhưng cũng không phải chỉ có tác chiến dũng cảm đơn thuần là có thể lấy được đấy...
Thiết Bổ Thiên giờ phút này nhắc tới Vũ Cuồng Vân, hiển nhiên là từ thời cơ cùng phong cách của cuộc tập kích đã kết luận chắc chắn chuyện này mười phần chắc cả mười là do Vũ Cuồng Vân làm rồi!
Người áo xanh dạ một tiếng, khóe miệng nhịn không được giật giật, thầm nghĩ: "Lão Vũ à lão Vũ, ngươi lần này xui xẻo rồi... Tuy rằng chuyện ngươi làm thì ta cũng càng muốn làm đấy..."
Xoay người lại, nét tươi cười trên mặt Thiết Bổ Thiên lại đã rạng rỡ hòa ái dễ gần, ôn nhu nói: "
Để cho Đỗ tiên sinh sợ hãi rồi."
Đỗ Thế Tình liên tục nói không dám, không biết tại sao mà cứ nhìn vào vẻ mặt ấm áp của vị Bổ Thiên thái tử này thì hắn luôn cảm thấy một cổ hơi lạnh chạy rần rật dọc xương sống.
Tựa hồ chính mình nhiều năm trước làm cái việc vô cùng xấu hổ với y đức kia luôn một mực phơi trần trong mắt đối phương nhìn vậy...
Có lẽ cái Thiết Vân thành này quả thực chính là nơi chôn bộ xương già của mình sao? Đỗ Thế Tình kinh ngạc nhìn thoáng qua tường thành cao lớn cách đó không xa, ánh mắt lộ ra một tia mờ mịt. Sau đó hắn an vị trở về xe ngựa, thần sắc bình tĩnh vẫy tay về hướng về Thiết Vân thành ra hiệu xuất phát.
Là phúc là họa thì cũng đã đến tận đây… Việc không nên làm cũng đã làm… luôn luôn cần có người chịu trách nhiệm a.
Một đoàn người đều mang tâm tư riêng, không tự giác mà bước nhanh hơn về phía trong thành đi tới. Sau khi vào thành thì xe ngựa của Đỗ Thế Tình một đường thẳng tắp đi tới hoàng cung.
Thiết Bổ Thiên cũng không thể đợi thêm được nữa rồi, phụ hoàng mình trong khoảng thời gian này bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, hắn còn hận không thể ép Đỗ Thế Tình ngay lập tức lăn vào đem phụ hoàng chữa cho tốt, những cái quốc sự quân tình gì gì khác thì hiện cũng ném quách sang một bên rồi.
Hắn cũng biết rằng lần này có thể thuận lợi mời được Đỗ Thế Tình cũng chỉ sợ là một tay Đệ Ngũ Khinh Nhu tính toán đấy. Hắn đã cho phép Đỗ Thế Tình đến đây, tất nhiên là không có hảo ý gì rồi.
Hẳn sẽ lại để cho Đỗ Thế Tình thi triển diệu thủ khiến bệnh tình của phụ hoàng mình có chuyển biến tốt đẹp, gài lại một cái nút thắt trên bước đường tập trung quyền lực của mình a.
Nhưng hiện tại Thiết Bổ Thiên dù biết rõ đây là bẫy rập thì cũng chỉ có thể vui vẻ chịu đựng nhảy vào mà thôi! Bởi vì người kia là cha ruột mình đấy! Không chỉ là hoàng đế mà càng là máu mủ ruột già nữa!
Tối hôm đó, Thiết Bổ Thiên trở lại Bổ Thiên Các thì đã rất khuya.
Hai người lúc trước nhận nhiệm vụ bám theo Sở Dương đã chờ hắn một thời gian thật dài trong đình.
"Tìm được người kia sao?" Thiết Bổ Thiên nhẹ nhàng hỏi. Hắn đưa lên tay trái có chút gầy yếu khe khẽ day day mi tâm của mình, có chút uể oải hỏi.
"
Thuộc hạ vô năng, không thể theo được hành tung người này." Một người khẽ khom thân nói: "Người này sau khi tiến nhập Thiết Vân thành thì tựa như bỗng tan ra trong dòng người vậy, chúng thuộc hạ lùng sục khắp bốn phía cũng đều không thấy chút tăm hơi."
"
Phái thêm người đi tìm đi." Thiết Bổ Thiên xoa mi tâm, thở dài, tay lại đổi lại vân vê huyệt Thái Dương, nói thêm: "Không được quấy nhiễu dân chúng đấy. Thiết Vân lúc này dù chỉ lực lượng của một phần dân chúng cũng hết sức trọng yếu! Tuyệt đối không được gây ra tí rối loạn nào cả."
"
Vâng." Người nọ đáp ứng, rồi lo lắng nói: "Thái tử điện hạ, thuộc hạ thấy ngài những ngày này cũng quả thực quá mệt mỏi một chút rồi, phải chăng... nên tìm người tới phục vụ ngài cho thoải mái một chút đi thôi?"
"
Cũng tốt, gọi Lan Hương đến cho xoa bóp cho ta đi." Thiết Bổ Thiên cũng không chối từ, chỉ là trên mặt càng lộ ra vẻ mệt mỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"
Vâng." Hai gã hắc y nhân nọ lui xuống.
Thiết Bổ Thiên cau mày, chìm vào trầm tư, hai đầu lông mày nhíu lại sầu lo. Trong nội tâm vang lên lời của Đỗ Thế Tình sau khi khám cho phụ hoàng: "
Thái tử điện hạ, bệnh này của Hoàng thượng chính đã trầm kha nhiều năm, hơn nữa chất độc vẫn còn ứ đọng trong người, trải qua năm rộng tháng dài đã thấm vào xương tủy, thuốc thang hay châm cứu cũng đã khó có thể can thiệp nổi rồi… Lão phu cũng chỉ có thể tận hết sức mình mà nghe mệnh trời thôi vậy."
Thiết Bổ Thiên nặng nề thở dài một tiếng.
Thấm vào xương tủy, thuốc thang hay châm cứu cũng đã khó có thể can thiệp nổi. Mấy chữ này lại như những nhát dao sắc bén cắt vào lòng Thiết Bổ Thiên, đau đớn tê tâm liệt phế. "
Phụ hoàng, chẳng lẽ lại thật sự không còn hi vọng gì sao?"
Tiểu cung nữ tên gọi 'Lan Hương' đã tiến vào, nhưng thấy Thiết Bổ Thiên đang trầm tư thì cũng không dám quấy rầy mà chỉ lẳng lặng đứng yên một bên.
Giây lâu, nàng mới nghe thấy một tiếng thở dài thật sâu của Thiết Bổ Thiên, khóe mắt hắn thậm chí còn có hào quang óng ánh lập lòe.
Thái tử... Khóc?
Vị thái tử Thiết Bổ Thiên kiên cường này, người gánh trên vai cả một Thiết Vân quốc, vậy mà cũng rơi lệ?
Lan Hương đột nhiên trong nội tâm dâng tràn niềm đau xót.
Chỉ có những... người bên cạnh thái tử như các nàng mới biết được những năm này thái tử chống đỡ vất vả đến cỡ nào. Để đuổi theo bước chân Đệ Ngũ Khinh Nhu mà thái tử đã bỏ ra bao nhiêu chứ?
Từ khi còn là một đứa bé con cho tới bây giờ, trong mười năm trở lại cơ hồ mỗi một ngày thời gian thái tử có thể ngả lưng đều không cao hơn hai canh giờ!
Cả một quốc gia, một dân tộc, mấy vạn vạn tánh mạng con người đều đặt trên vai của hắn. Đệ Ngũ Khinh Nhu cùng Đại Triệu đế quốc, cái trí tuệ vô cùng cao mình cùng với quốc lực khổng lồ kia luôn như một ngọn núi lớn canh cánh đè nặng trong lòng hắn…
Nếu là bất luận kẻ nào khác, chỉ sợ cũng đã sụp đổ lâu rồi!
Nhưng Thiết Bổ Thiên lại bằng vào một thân thiếu niên, khổ khổ sở sở đỡ xuống!
Hắn… đã quá mệt mỏi rồi! Quá cần phải có ai đó đến giúp đỡ hắn rồi...
Chương trước Chương tiếp
Loading...