Ngạo Thiên Vô Tri
Chương 1
1
Ta nói trước, ta là nhân vật chính của bộ truyện này, và ta không biết nội dung là gì. Thấy vô tri chưa?
Nhưng ta khẳng định, đây là một câu chuyện vui vẻ, phiêu lưu và giải trí là chín, còn mười thì tùy tâm trạng thôi.
Chắc ai cũng biết rồng đẻ trứng. Trứng của ta là trứng lớn nhất trong mười vạn tám ngàn năm qua của Long tộc.
Ngày mẫu thân sinh hạ ta, ngay cả tộc trưởng của Phượng tộc cũng đến góp vui.
Họ thì thầm.
“Long tộc lại sinh ra một quả trứng lớn như vậy, chờ trứng nở ra còn cỡ nào.”
“Phượng tộc sắp bị Long tộc vượt qua rồi.”
Những lời này, ta ở trong trứng nghe được rõ ràng.
Ta vặn vẹo thân thể trắng nõn của mình, trong lòng vô cùng đắc ý.
Nhìn xem, ta quả là trâu bò.
Chờ ta nở ra, tứ hải bát hoang đều phải thần phục dưới chân ta.
Mẫu thân dịu dàng ôm trứng, tựa vào trong lòng phụ thân: “Chúng ta muốn đặt cho hài nhi một cái tên kinh thiên động địa.”
Phụ thân trìu mến quyết định: “Nếu là hy vọng của Long tộc, vậy gọi là Long Ngạo Thiên đi!”
Lấy chủng tộc làm họ, kiêu ngạo giữa trời xanh!
2
Ta là Long Ngạo Thiên.
Phụ thân là Thanh Long, mẫu thân cũng là Thanh Long.
Phụ mẫu canh giữ trứng ròng rã 250 năm, mới đợi được ta phá vỏ.
Ngày ta phá vỏ, chân trời tràn ngập ánh sáng rực rỡ, những đám mây đầy màu sắc và bầu không khí tốt lành.
Dị tượng ùn ùn kéo đến chấn kinh tứ hải bát hoang.
Đông Hải Long Vương là tộc thân của ta, hộ pháp cho ta.
Bọn họ thiết lập pháp trận đầy trời đầy đất, phòng ngừa năng lượng khi ta sinh ra sẽ hủy thiên diệt địa.
Cảm nhận được sự chờ mong và lo lắng của người thân đối với ta, ta ra sức cử động thân thể.
Dùng đỉnh đầu đập vào vỏ trứng.
Ai ngờ cái đầu mềm mại của ta căn bản không thể phá vỡ vỏ trứng.
Điều này làm cho người bên ngoài lo lắng.
“Không phải Tư Mệnh Tinh Quân nói hôm nay phá xác sao? Ngạo Thiên sao còn chưa ra?”
“Có thể tính sai không?”
Vừa dứt lời, một ông lão tức giận lớn tiếng nói: “Không thể nào, lão phu là Tư Mệnh Tinh Quân, chưa bao giờ tính sai!”
Mọi người bàn tán về lý do tại sao ta chưa phá vỏ.
Ta ở bên trong lo lắng, dùng sức dùng đầu đụng vào vỏ, nhưng làm thế nào cũng không ra được.
“Nếu không lấy búa đập đi?”
Ta rùng mình.
“Không thể, không thể, đây chính là long đản tôn quý nhất, làm sao có thể dùng búa!”
“Vậy bóc ra?”
“Nàng cho rằng đang ăn trứng luộc sao, còn bóc ra.”
“Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, Ngạo Thiên phá vỏ không được, là lỗi của chàng!”
Ta nghe động tĩnh bên ngoài, nội tâm một trận tuyệt vọng.
Mở ra!
Ta không thể tự ra được!
Đúng lúc đó, ta bỗng nghe thấy tiếng chim hót.
“Chu chua chít chu chua…”
Trước khi ta kịp phản ứng, một đoạn mỏ chim thon dài đã mổ vào vỏ trứng của ta.
Vỏ trứng của ta rạn nứt.
Vỏ trứng màu trắng tản ra bốn phương tám hướng, ánh sáng hoa lệ phía chân trời chiếu lên người ta.
Ta ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt đậu đen.
Cơ thể của nó lớn đến nỗi ánh mặt trời chiếu lên làm cái bóng kéo dài, phủ kín cả người ta.
Sơn tước cổ bạc đuôi dài nghiêng đầu: “Chíp?”
Ta vặn vẹo tiến về phía trước.
Ta còn chưa bò về phía nó, gia đình ta bắt đầu điên cuồng la hét.
“Chim ở đâu tới mổ nát trứng rồng rồi!”
“Hả? Trứng rồng vỡ rồi, Ngạo Thiên nhà chúng ta đâu?”
Phụ thân nhìn trái nhìn phải, như thế nào cũng không tìm được ta.
Mẫu thân cúi đầu, bắt lấy con chim kia.
Một giây sau, nàng hét lên một tiếng.
“Chết tiệt, giòi ở đâu ra thế?”
Ta ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt khiếp sợ kia.
Ta cố gắng di chuyển về phía trước.
‘Là con đây! Con chính là Long Ngạo Thiên!’
Nhưng mặc kệ trong lòng ta hò hét như thế nào, đều không phát ra âm thanh.
Phụ thân vội vàng giữ chặt mẫu thân, hắn đặt chân trên đỉnh đầu ta.
Cái bóng so với bóng của con chim còn khổng lồ hơn.
“Để cho ta giẫm chết con giòi này! Dám đột nhập vào trứng Ngạo Thiên nhà ta.”
Theo lời của phụ thân, giày của ông từng chút từng chút hướng xuống phía ta.
Đế giày thô ráp đã chạm vào thân thể mềm mại của ta.
Chỉ cần thêm một chút nữa, ta sẽ biến thành một đống chất nhầy.
May mắn lúc này, con chim trước mặt ta “xẹt” một tiếng biến thành người.
Nàng đứng không vững, theo quán tính kéo tay mẫu thân ta.
Nàng ta nắm lấy mẫu thân, mẫu thân lại nắm lấy phụ thân, thế là một nhóm ngã ra sau như quân domino.
Chính vì hành động này của nàng mà ta đã thoát khỏi nguy hiểm.
Đại điện vô cùng hỗn loạn.
Ta vô cùng biết ơn nhìn về phía nàng.
Nàng đặt mông rơi xuống đất, căn bản không nhìn thấy ta.
Lúc này tộc thân của ta vây quanh, đem ta vây chật như nêm cối.
“Đây là con gì vậy? Bạn đồng hành của Ngạo Thiên sao?”
“Vì sao trong trứng rồng lại sinh ra giòi? Đây là giòi phải không? Đã rất nhiều năm ta chưa từng thấy loại sinh vật nào ghê tởm thế này.”
?
Nói ta ghê tởm!
Ta dùng sức bò về phía trước, cố sức ngẩng đầu, nhưng người nọ thật sự là quá cao lớn, ta làm sao cũng không thấy rõ người nói chuyện là ai.
Chỉ biết hẳn là một tộc nhân có địa vị tương đối cao.
Đáng hận! Hiện tại, ta không nói được, không có biện pháp nói cho bọn họ biết ta chính là Long Ngạo Thiên!
Mở mắt ra nhìn xem, một quả trứng rồng lớn như vậy chỉ nở ra một mình ta.
Chẳng lẽ ta không giống các ngươi sao?
Đều có hình sợi dài dài!
Trong thời gian mọi người thảo luận, những người ngã xuống đất đã bò dậy.
Mẫu thân cùng phụ thân không tin nên tìm ta trên mặt đất nửa ngày.
Làm thế nào cũng không tìm được sự tồn tại của một sinh vật khác.
Cuối cùng, gia gia của ta, cũng chính là Long đại tộc trưởng được mời tới.
Tay ông run rẩy vuốt râu.
Cuối cùng dùng pháp thuật biến ra một tầng mỏng manh như bao tay để ngăn cách, dùng ngón trỏ cùng ngón cái kéo ta lên.
“Ngươi chính là Ngạo Thiên?” Vẻ mặt gia gia một lời khó nói hết.
Ta vặn vẹo thân thể, giãy dụa trong tay ông.
Ta nghe vậy dùng sức gật đầu.
Gia gia im lặng.
Cả Long tộc đều trầm mặc.
Ta không rõ nguyên do, giống như cầu cứu nhìn về phía thân phụ mẫu.
Hai người nhận được ánh mắt của ta đều quay đầu sang nơi khác.
Nhìn ra được, bọn họ cũng không muốn thừa nhận ta.
Đám rồng này không tốt chút nào.
3
Ta được phụ mẫu đón về nhà.
Các tộc nhân chứng kiến ta sinh ra ngày đó, đều ngậm miệng không nói.
Ta được đặt trong một cung điện lớn.
Phụ mẫu thường xuyên đến thăm ta, mỗi lần nhìn thấy ta đều thở dài ba hơi.
Ngay từ đầu, bọn họ không tin là thật, cho rằng hai con Thanh Long làm sao có thể ra một con giòi.
Nhưng một thời gian sau, ta ăn một đống thiên địa bảo, lại mời Tinh Quân xem xét, cũng không có bất kỳ biến hóa nào.
Ta chỉ biết bò trong góc tối.
Từ đầu này đến đầu kia.
Trèo lên, trèo xuống.
Gia gia đến thăm ta một lần.
Ông nhìn thấy bộ dạng này của ta, vừa tức giận vừa khổ sở.
“Ngạo Thiên…”
Ta gật đầu trong lòng bàn tay ông.
‘Cháu đây!’
Gia gia muốn nói lại thôi, nói không nên lời.
Chúng ta nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng ông cũng nói ra: “Chúng ta quyết định đổi tên ngươi.”
Trong lòng ta run lên.
Đổi tên?
Phụ mẫu không biết từ lúc nào cũng vây quanh, ở bên cạnh ta.
“Trong tộc không khai trừ ngươi, nhưng bọn họ cảm thấy ngươi không xứng với cái tên này.”
Mẫu thân thở dài: “Mấy ngày nay ta cùng phụ thân ngươi lật khắp gia phả, rốt cục phát hiện vì sao ngươi lại như vậy!”
Ta mở to hai mắt, mặc dù có mở hay không cũng không nhìn thấy mắt.
Mẫu thân nắm ta và lắc lắc.
“Tổ tiên chúng ta, ngươi biết không…”
Mẫu thân nói một câu dừng lại ba giây.
“Có một vị tiên quân không phải Thanh Long thuần khiết, ngài là hắc xà thành giao, giao hóa long, nhưng là…”
“Không ai biết, ngài ấy ban đầu cũng không phải là hắc xà. Có một hắc xà trong quá trình tu luyện không chịu nổi lôi kiếp nên đã bỏ mình, thân thể mười ngày mười đêm bị gió thổi phơi nắng, sinh ra một con giòi, con giòi này về sau đoạt xá hắc xà, chân chính tu luyện trở thành rồng. Ngươi đây là hiện tượng trở lại của tổ tiên!”
Ta nghiêng đầu nghe mẫu thân nói xong một đống lời.
Vậy điều đó có liên quan gì đến việc đổi tên của ta?
Mọi người chờ mẫu thân nói xong một đoạn dài mới nói với ta lời cuối cùng.
“Ngạo Thiên, ngươi biết đấy, chúng ta cho ngươi tên Long Ngạo Thiên bởi vì ngươi thuộc Long tộc. Hiện tại đã xác định ngươi không phải rồng, mà là một con giòi, cho nên chúng ta quyết định đổi tên.”
“Từ nay về sau, ngươi gọi là Giòi Ngạo Thiên!”
4
Tên đối ngoại của ta không phải Giòi Ngạo Thiên.
Không có lý do gì cả, chỉ đơn giản là vì cái tên này nếu như nói ra, toàn bộ Long tộc đều bị tộc khác cười nhạo mấy chục vạn năm.
Không đùa đâu.
Mười vạn năm trước, hai con phượng hoàng của Phượng tộc đã sinh ra một con gà, bị tứ hải bát hoang cười nhạo rất lâu.
Cũng may người ta có thần lực, cuối cùng tiến hóa thành Chu Tước.
Đó là cái gì? Chu Tước so với Phượng Hoàng trâu bò hơn một chút.
Bởi vì có vết xe đổ kia, cho dù tin tức ta sinh ra bị mọi người biết, nhưng họ vẫn không dám bàn tán.
Sợ lại nhìn lầm như năm đó.
Tiếc nuối chính là, người ta siêu cấp tiến hóa, ta lại là siêu cấp thoái hóa.
Phụ mẫu thân nhân đem ta nhốt ở Long tộc mấy trăm năm. Ta không những không trở thành một sinh vật mạnh hơn Thanh Long mà còn không thể biến hình.
Vào ngày sinh nhật lần thứ 500, ta đã chào đón một vị khách không mời.
Một con chim béo đã đến.
Con chim béo này cùng các con chim bình thường không giống nhau.
Lúc trước dưới sự bảo hộ nghiêm ngặt của tộc nhân, nó xông vào hiện trường khi ta nở ra.
Có vài người hoài nghi, ta sinh ra trong trạng thái này không thoát khỏi liên quan đến nó.
Vì thế con chim béo đáng thương bị bắt đi tìm hiểu.
Gia gia lật khắp trên trời dưới đất cũng không tìm được lai lịch của nó.
Tộc của chim cổ bạc đuôi dài này không nhiều, nhưng cũng không tính là ít. Thế mà nó bị bắt ở lại Long tộc nhiều năm vẫn không có một ai tới tìm.
Cuối cùng Long tộc hết kiên nhẫn, chạy tới hỏi tộc trưởng của Sơn Tước.
Lúc này mới phát hiện, trên gia phả căn bản không có sơn tước nào tên Linh Vũ.
Linh Vũ vỗ cánh đến dự sinh nhật ta.
Sau khi mắt nhìn thấy ta lại đổi sang màu đỏ rất khó phát hiện.
Nàng giận dữ bay về phía ta, và theo bản năng của loài chim, dường như rất muốn mổ một con sâu như ta đến chết.
Nhưng nơi này chính là địa bàn của Long tộc, làm sao có thể mặc cho nàng làm loạn.
Ta quang minh chính đại bò về phía nàng, lộ ra một khuôn mặt tươi cười thật to với nàng.
Linh Vũ bị mẫu thân ta túm lấy sau gáy.
Nàng hướng ta tức giận “Chít” một tiếng, sau đó biến thành hình người nhào vào trong lòng mẫu thân ta.
“Dì, Ngạo Thiên cười con!”
Một đống dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu ta.
???
Từ khi nào mà hai người có mối quan hệ tốt như vậy?
Rốt cuộc ai mới là con ruột?
Mẫu thân ta vỗ nhẹ lưng Linh Vũ, qua một hồi lâu mới nhớ tới trên bàn còn có một đứa con yếu đuối, bất lực đáng thương.
Linh Vũ xấu xa kia, ở nơi mẫu thân không nhìn thấy còn làm mặt quỷ với ta.
Nàng như thế nào cùng Long tộc giống nhau, đều không tốt.