Ngạo Thiên Vô Tri
Chương 2
5
Sinh nhật của ta không vui.
Vấn đề chính là, một đám trưởng bối chúc mừng ta xong, nói ta và Linh Vũ tuổi xấp xỉ nhau, đều là trẻ con, cho nên để cho hai chúng ta cùng nhau chơi.
Con chim này trước mặt người lớn thì đồng ý.
Đợi đến khi người vừa đi, liền một lần nữa biến thành chim, đuổi theo ta bò khắp phòng.
Cuối cùng ta không thể bò nổi nữa, vô lực quỳ rạp trên mặt đất.
Nàng mổ ta rất mạnh.
“Long Ngạo Thiên, tại sao ngươi không chạy?”
Ta: “Ta tên Giòi Ngạo Thiên.”
Ta vừa nói ra, hai chúng ta đều sốc.
Cặp mắt đậu đen kia trở nên rất lớn. Ta mở miệng nói chuyện dọa nàng giật mình, đập cánh bay đến gần một viên dạ minh châu, vừa bay vừa hô.
“Cứu mạng a, giòi mở miệng nói chuyện.”
Ta: “Một con chim như ngươi cũng có thể nói chuyện, dựa vào cái gì ta không thể nói chuyện!”
Nàng không có chút áy náy nào với chuyện kỳ thị giống loài này, ngược lại còn cãi nhau với ta.
“Ta biết nói mới bình thường, ta cũng không phải ngươi! Ta ra ngoài đều được khen đáng yêu, ngươi ra ngoài bị nói kỳ quái.”
Linh Vũ lớn giọng líu ríu líu ríu, làm cho lỗ tai ta muốn kéo kén.
Phân biệt giống loài!
Đây chính là kỳ thị giống loài!
Cuộc sống này trôi qua không nổi nữa.
Tại sao Tiên giới lớn như vậy còn bị phân biệt loài?
Ta giả chết nằm trên mặt đất, tâm mệt mỏi.
Không muốn nói chuyện.
Linh Vũ dùng cánh chọc chọc ta: “Này, giòi Ngạo Thiên, sao ngươi không nói gì nữa?”
Ồ. Ta không muốn nói chuyện với chim.
Đặc biệt là những con chim không biết điều.
6
Biết được ta có thể mở miệng nói chuyện, một đám vây quanh ta thật lâu.
Cuối cùng bọn họ quyết định, đem ta đóng gói đưa đi gặp mặt.
Ta bị nhét vào trên người Linh Vũ.
Bộ lông mềm mại của chim sẻ bao quanh cơ thể mềm mại của ta.
Nàng vỗ cánh hướng phương xa bay nhanh đi, gió như dao nhỏ thổi qua ta.
Ta cắn lông của nàng: “Ngươi có thể bay chậm một chút không?”
Linh Vũ không nghe lời ta, bay nhanh hơn.
Ta rất ghét những con chim không có chừng mực, còn không nghe lời.
7
Nơi Linh Vũ dẫn ta đến là Đông Hải Long tộc.
Nghe nói mẫu thân ta chính là công chúa Đông Hải.
Nơi đó coi như một nửa nhà mẹ đẻ của ta.
Con chim này vừa bay vừa nói chuyện với ta, bởi vì quan điểm bất hòa, chúng ta cãi nhau.
Cụ thể là quan điểm gì, ta không nhớ rõ.
Đường bay ngàn dặm, an toàn là điều thứ nhất.
Xin các vị đang đi đường chú ý, trong quá trình bay không nên nói chuyện phiếm hoặc cãi nhau với người khác.
Nếu không sẽ giống như ta.
Linh Vũ bay đụng vào một vật thể đang bay khác.
Hai vật thể di chuyển với tốc độ cao va chạm với nhau, cho dù Linh Vũ là một con chim sẻ đuôi dài cổ bạc thân rất nhỏ thì chúng ta cũng đã xảy ra hiện tượng rơi.
Vật thể khác cũng rơi xuống cùng chúng ta.
Phía dưới chúng ta là đại dương vô tận.
Theo một tiếng chói tai, ba chúng ta đồng loạt rơi xuống.
“Linh Vũ!”
Ta hét lên trong nước.
Linh Vũ “chíp” một tiếng trả lời.
Tốt, còn sống, không chết là được.
Ta yếu ớt nắm lấy lông vũ bị nước biển làm ướt, không ngừng rơi xuống.
Lúc này, sinh vật khổng lồ nghe được chúng ta nói chuyện.
Trên đường rơi xuống, ta dùng sức nắm lấy chân Linh Vũ, chúng ta rơi xuống đáy biển.
Ta đang muốn mắng chửi, lại nhìn thấy đáy biển đen kịt lướt qua một con cá há to miệng.
Suýt nữa đã ăn thịt chúng ta.
Lòng ta còn sợ hãi, lần này cũng không dám la lớn nữa.
Ta bám vào lông Linh Vũ.
Chúng ta cứ rơi mãi.
Ta lặng lẽ đếm nhịp tim mình.
Theo lý thuyết, chúng ta hẳn là đã hạ cánh rồi.
Khi ý nghĩ trong đầu ta xuất hiện, ban đầu còn vài luồng ánh sáng, giờ đột nhiên đen kịt.
Chỉ có cảm giác lông vũ dưới thân nói cho ta biết, Linh Vũ vẫn ở bên cạnh ta.
Ta sợ không nói nên lời, bám chặt Linh Vũ.
Không biết qua bao lâu, chợt có ánh sáng.
Đáy biển tối tăm lại có ánh sáng dịu dàng. Cuối cùng cũng rơi xuống đáy.
Đập vào mắt là một bãi cát màu vàng, phía xa có một trái dứa lớn.
Một trái dứa?
Ta từ trên người Linh Vũ bò xuống.
Tại sao dưới đáy biển lại có dứa?
“Chào buổi sáng!”
Một giọng nói đột ngột lại nhiệt tình chợt xuất hiện ở bên tai ta.
Linh Vũ sợ tới mức dùng cánh cạo ta trở về.
“Các ngươi cũng tới bắt sứa sao?”
Ta từ trên người Linh Vũ nhô ra một cái đầu.
Ai lại đặt một miếng bọt biển màu vàng ở đáy biển thế này?
Đã vậy còn biết nói.
Ta im lặng.
Linh Vũ cũng trầm mặc.
Sinh vật rơi xuống cùng chúng ta cũng im lặng.
“Này, các ngươi không đi bắt sứa sao? Vậy ta đi bắt đây, tạm biệt!”
Miếng bọt biển màu vàng nghênh ngang rời đi, để lại ba chúng ta.
Hình bóng của nó thật kỳ lạ.
Ta chợt nghĩ có khi nào ta đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết kỳ lạ? Đầu óc tác giả chắc có vấn đề. Nhưng nghĩ đến nhân vật chính là một con giòi, thì có thể biết đầu óc tác giả cũng không bình thường rồi.
Linh Vũ vỗ cánh bò dậy khỏi cát.
Lúc này ta mới nghiêm túc quan sát sinh vật va chạm với Linh Vũ.
Ừm… nói thế nào nhỉ?
Sinh vật này có vẻ không bình thường.
Tại sao nó vừa giống trâu vừa giống ngựa, sau lưng lại mọc ra một đôi cánh?
Đôi cánh đó ta biết, giống cánh của Phượng tộc.
Sinh vật quái dị như được ghép lại mà thành. Người tạo ra nó chắc có tâm trạng không ổn.
Thân thể nó run lên, thấy Linh Vũ hai mắt tỏa sáng.
“Dì Linh Vũ!”
Ta: “…?”
Không ngờ hai kẻ này còn quen nhau?
Linh Vũ nhìn trái nhìn phải, ngậm ta bay lên đỉnh đầu sinh vật này.
“Shabi! Sao con lại ở chỗ này?”
Sha… Shabi?
Ai đặt tên kì vậy?
Ta dùng sức thò đầu ra.
“Tại sao Tân Sinh lại để con đến đây?”
“Mới sinh” là tên sao?
Shabi rất phấn khích, liền biến thành hình người.
Lại còn là một cô nương xinh đẹp, không kém gì Linh Vũ.
Bởi vì hình thể chênh lệch quá lớn, để nguyên hình thì không dễ nói chuyện lắm.
Linh Vũ hơi cân nhắc một chút, cũng biến thành người.
Ta trốn trong sợi tóc của nàng.
“Phụ thân nói muốn ở một mình cùng mẫu thân. Bọn họ ghét bỏ con lớn làm vướng bận, liền đem con đá đi.”
“Mẫu thân nói ở đây có người quen, bảo con đi tìm đám người độc thân mà chơi.”
Ta nghe xong liền nghĩ, có khi nào phụ mẫu của ta cũng có ý tưởng như vậy không?
Phu thê là tình yêu đích thực, con cái là tai nạn.
Đặc biệt là khi “tai nạn” lại giống như ta.
Ta thò đầu ra.
Dưới sự giới thiệu của Linh Vũ ta mới biết được thì ra người trước mặt ta là loài Phượng Ngưu Mã.
Nhìn tên là biết, là con do Phượng Hoàng và Ngưu Mã sinh ra.
Về phần Ngưu Mã, nghe nói là con của Ngưu Đầu và Mã Diện ở địa phủ, đồng thời là bạn tốt của Linh Vũ.
Ta nghe xong liền nhận ra một chuyện cực kỳ quan trọng.
“Con của bằng hữu đã lớn như vậy rồi, tại sao mẫu thân ta lại nói chúng ta là bạn cùng lứa?”
Ta vẫn là một đứa trẻ năm trăm tuổi, còn Linh Vũ đã mấy vạn tuổi, là một lão yêu quái!
Nàng không biết xấu hổ gọi mẫu thân của ta là “dì”, đem chúng ta đặt ở cùng một độ tuổi.
Linh Vũ giáng cho ta một đòn: “Câm miệng!”
Ta bị tát đập vào trong cát.
Shabi thấy ta đáng thương, bắt ta lại.
Ta liền ngoan ngoãn ở trong lòng bàn tay cô nàng, cũng không có bò qua lại.
Nhìn trái, nhìn phải: “Dì Linh Vũ, đây là thứ gì?”
Linh Vũ sờ đầu Shabi, lại nhìn ta.
“Dì của con xuyên thế giới nên lúc bay không cẩn thận đụng vỡ một quả trứng.”
Nàng chỉ ta.
Thì ra là như vậy.
Ta tự hỏi vì sao đã bảo hộ kỹ càng lại để một con chim xông vào nơi ta sinh ra.
“Sức mạnh xuyên không gian đã phá kết giới do Long tộc thiết lập, và ta tiến vào.”
Tất cả đều hợp lý.
Ta nhịn không được cắt ngang các nàng: “Các ngươi đến từ một không gian khác sao?”
Linh Vũ nhấc ta lên, lại nhìn xung quanh.
Không có gì ngoài những trái dứa kỳ lạ.
“Chúng ta về đất liền trước đi.” Shabi đưa ra đề nghị.
Nàng cùng Linh Vũ bay lên. Vừa bay vừa nói chuyện phiếm.
Lúc rời khỏi vùng biển kỳ quái này, ta lại nghe thấy âm thanh kỳ lạ và chói tai.
“Các bạn nhỏ chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị sẵn sàng rồi thuyền trưởng!”
Lạ thật. Đây là nơi nào?