Ngạo Thiên Vô Tri
Chương 4
12
Lúc Shabi đuổi theo chúng ta, Linh Vũ đã mang theo ta rời khỏi Đông Hải.
Hai người bọn họ đúng là quen biết nhiều năm.
Không cần liên lạc cũng có thể biết vị trí của đối phương.
Nghe nói lúc Shabi sinh ra, Linh Vũ còn ở một bên đỡ đẻ.
Ba người chúng ta sau khi rời khỏi khu vực nguy hiểm lại nhìn nhau.
“Bây giờ, chúng ta đi đâu?”
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai có thể đưa ra quyết định cuối cùng.
Ta suy nghĩ một chút liền liên lạc với mẫu thân. Nàng biết ta gặp rắc rối, thở dài.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, nàng nói với ta: “Ngươi cùng Linh Vũ nên ra ngoài và nhìn ngắm thế giới rộng lớn.”
Sau khi ngắt liên lạc, ta nhìn về phía Linh Vũ.
Ta không quyết định đi đâu, Linh Vũ suy nghĩ nửa ngày, quay đầu nhìn về phía Shabi.
“Con tới đây tìm Bảo Bảo của Ngưu Đầu, Mã Diện ở địa phủ đúng không? Chúng ta đi tìm Bảo Bảo nào.”
Ta ghé vào trên đầu Linh Vũ, Shabi ở bên cạnh.
Ba người chúng ta, trên đường đi lại thấy được rất nhiều phong cảnh khác nhau. Không giống như năm trăm năm ta bị nhốt trong Long tộc.
Ta tắm trong gió, nhìn về phía Long tộc. Biển mây cuồn cuộn, thế giới không có tận cùng.
13
Đêm đó ta có một giấc mơ kỳ lạ.
Ta không phải là một con giòi trong giấc mơ.
Ta là ta.
Phụ thân là Thanh Long, mẫu thân cũng là Thanh Long.
Ngày ta phá xác, không có Linh Vũ đến quấy phá.
Ta cố sức phá vỏ, sinh ra dưới sự chờ đợi của Long tộc.
Tiểu Thanh Long kia cố gắng tu luyện, cố gắng trưởng thành, cuối cùng trở thành niềm tự hào của Long tộc, dẫn dắt Long tộc tiến lên. Chưa từng có ai dám dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn ta.
Ta từ trong mộng tỉnh lại, lúc mở mắt liền thấy cặp mắt đậu đen kia.
Linh Vũ không biết từ lúc nào đã biến thành chim. Ta và nàng ở lại với Shabi.
Nàng vỗ cánh: “Ngạo Thiên, ngươi làm sao vậy?”
Linh Vũ nghi hoặc nhìn ta.
“Ta?”
Chuyện gì đã xảy ra với ta? Lúc này ta mới chú ý tới một chuyện.
Linh Vũ sao lại nhỏ như vậy?
Nguyên hình của Linh Vũ đã lớn hơn ta rất nhiều. Sao bây giờ trông nàng nhỏ thế?
Linh Vũ bay một vòng quanh ta: “Sao ngươi đột nhiên có thể hóa thành người?”
Linh Vũ nói xong bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi cũng giống Shabi, cảm thấy mình là độc nhất vô nhị cho nên dù có thể hóa hình người nhưng lại muốn giữ nguyên hình sao?”
Ta: “…”
Ta không kỳ lạ như Shabi. Ta ngồi dậy, nguyên hình của Shabi là Phượng Ngưu Mã, rất to.
Ta sững sờ nhìn cơ thể hoàn toàn mới của mình. Mẹ kiếp, ta đã biến thành người rồi sao?
Ta xúc động muốn báo tin tức tốt này cho phụ mẫu.
Linh Vũ ở một bên lành lạnh nói: “Con giòi thối, con giòi thối không mặc quần áo!”
Lúc này ta mới nhận ra ta không có quần áo của con người. Ta ôm thân thể tát Linh Vũ một cái. Lực rất mạnh!
Một giây sau, ta lại biến thành giòi, cố sức bò trên lưng Shabi.
Hóa ra chỉ là một tấm thẻ biến hình. Và tấm thẻ đã hết hạn.
14
Linh Vũ và Shabi rất kỳ quái, luôn thích giữ nguyên hình.
Cho nên về sau, dù ta có thể tùy ý hóa người nhưng khi ở cùng các nàng, ta vẫn sẽ là một con giòi.
Bị các nàng ảnh hưởng, ta cũng bắt đầu cảm thấy hình dáng con người quá tầm thường! Một chút thú vị cũng không có.
Đợi đến khi một chim, một giòi, một Phượng Ngưu Mã giữa nguyên hình xuất hiện ở địa phủ đã khiến toàn địa phủ khiếp sợ.
Chúng ta hỏi: “Con gái mới sinh của Ngưu Đầu và Mã Diện ở đâu?”
Ngưu Đầu, Mã Diện lại nói cho ta biết, nữ nhi của họ đã sớm tu luyện đạt cảnh giới. Nàng đã thoát khỏi huyết mạch đơn thuần, hóa thân thành Kỳ Lân. Sau khi trở thành Kỳ Lân, nàng nói muốn đi tìm Tân Sinh đọ sức, nên đã phá nát hư không rời khỏi thế giới này.
Không ngờ là siêu cấp tiến hóa.
Còn ta thì siêu cấp thoái hóa, rất mất mặt.
Cũng may ta không có mặt mũi.
Chúng ta không tìm thấy người mà chúng ta muốn tìm nên đành phải đi khắp nơi không mục đích. Nhưng những người trên thế giới này không khoan dung cho chúng ta nhiều lắm.
Ngoại trừ lúc ở Đông Hải chỉ có ta bị hoàng tử mỉa mai, lần này ngay cả Shabi cũng bị mắng.
Thật quá đáng!
Chúng ta đã đánh tất cả những người nói bậy nói bạ. Từ đó trên trời dưới đất chợt lưu truyền tin đồn về ba ác nhân. Không thể nghi ngờ, ba ác nhân kia chính là chúng ta.
Cuối cùng Linh Vũ và Shabi quyết định quay về thế giới của họ.
Ta ở trên mặt đất ngửa đầu nhìn các nàng, nước mắt lưng tròng.
“Các ngươi đi rồi… hu… hu… hu… về sau ta không có bằng hữu, bọn họ đều không chịu chơi cùng ta!”
Nghĩ đến sau này lại phải ở trong cung điện một mình, ta liền khổ sở.
Linh Vũ lại dùng cánh quét ta lên lưng nàng.
“Ta đã nói với mẫu thân ngươi, chúng ta sẽ mang ngươi cùng đi.”
Nước mắt ta chợt ngừng rơi.
Hả?
“Ta cũng đi sao?”
Ta ghé vào trên lưng Linh Vũ, xuyên qua một thế giới khác. Thế giới này rất giống với thế giới của ta, cũng là thế giới tu tiên.
Trên đường, mọi người nhìn thấy Linh Vũ và Shabi đều chào các nàng.
Linh Vũ một đường đi tới Thiên Đình, ở trong sân của Thiên Đế có một Ngưu Mã đang phơi nắng.
Trên người nàng còn có một quyển sách.
Ta cúi đầu nhìn, trên đó viết “Ta sinh ra đã là Ngưu Mã”, tác giả Ỷ Niên.
Có vẻ thú vị.
Ta muốn đọc quyển sách này.
Ngưu Mã thấy chúng ta đến, dùng sức vẫy tay với chúng ta.
“Shabi, Linh Vũ!”
Ngưu Mã nói xong lại “A” một tiếng, nàng lôi ta ra khỏi người Linh Vũ.
“Ngươi mang theo thứ gì về thế?”
Ta theo bản năng phản bác: “Ta không phải đồ vật, ta là giòi!”
Nàng ta phát hiện ta có ý thức, hưng phấn chào hỏi ta: “Xin chào, ta là mẫu thân của Shabi, tên ta là Tân Sinh!”
Hóa ra đây là người bình thường trưởng thành nhưng lại có cái tên là “Mới Sinh”.
Ánh mắt Tân Sinh nhìn ta tò mò nhưng không ghét bỏ.
Ta trèo lên móng chân của nàng, chào hỏi: “Xin chào Tân Sinh, ta tên là Giòi Ngạo Thiên!”
Lần này Tân Sinh lộ ra ánh mắt cực kỳ ghét bỏ: “Cái tên thật khó nghe.”
Ta: “…”
Rốt cuộc là tên ai khó nghe?
Tân Sinh vừa đem ta nhấc lên thì bên ngoài có vào một đám chạy vào.
Linh Vũ hưng phấn vẫy tay với các nàng: “A Tường! Bảo Bảo! Trường Lê! Mau tới đây với ta. Ta dẫn theo một người bạn mới!”
Mỗi người bọn họ đều nhìn về phía ta. Có tò mò, có hưng phấn, nhưng không ghét bỏ ta.
Hu hu hu… Ta thích thế giới này.
Đây mới chân chính là Tu Tiên giới không phân biệt giống loài!
– HẾT –