Ngạo Thiên Vô Tri
Chương 3
8
Việc trồi lên từ đáy đại dương mất nhiều thời gian hơn là rơi xuống.
Trên đường đi chúng ta gặp một loạt sinh vật biển sâu còn kỳ quái hơn cả Phượng Ngưu Mã.
Những sinh vật này hung dữ, đều muốn ăn chúng ta.
Cũng may hai kẻ kia cốt cục nhớ tới bọn họ có phép thuật. Cả hai lập tức thi triển pháp thuật, tránh những sinh vật kỳ lạ kia.
Khi chúng ta nổi lên mặt nước, chân trời đã treo một vầng trăng khuyết.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo rải đầy mặt biển, gió nhẹ thổi lên, sóng biển lấp lánh phát sáng.
Ba chúng ta đắm chìm trong cảnh đẹp như thế.
Linh Vũ cảm thán một tiếng: “Shabi à, đáng tiếc mẫu thân con, Tân Sinh không có ở đây.”
Lúc Linh Vũ nói ra cái tên Shabi thì ý thơ đều bay biến.
Ta nhịn không được châm chọc: “Shabi, tại sao lại đặt một cái tên kỳ lạ như vậy?”
Ta nói xong lập tức cảm thấy không nên kỳ thị tên người khác, vì thế lại bổ sung một câu: “Còn có ‘Mới Sinh’ nữa.”
Lúc này hai đôi mắt bên cạnh đồng loạt nhìn về phía ta.
“Tên của con bé không dễ nghe sao?” Linh Vũ kỳ quái đặt câu hỏi.
Ta trầm mặc một chút: “Ngươi cảm thấy dễ nghe sao?”
Lại còn “Mới Sinh”, đặt tên cho con mình là Shabi.
“Ta rất muốn gặp Mới Sinh.” Ta cảm thán.
Linh Vũ đắc ý: “Thật không giấu gì, còn có một người tên là A Tường.”
Ta: “…”
Linh Vũ túm lấy ta, đặt ta lên vai nàng.
Chúng ta nhìn trăng mọc rồi lại nhìn trăng lặn.
Khi bình minh đến, chúng ta mới đứng dậy xuất phát đi tìm Đông Hải Long Vương.
Trên đường đi, ta biết được nguồn gốc của cái tên Shabi và cái tên “Mới Sinh”.
“Mới Sinh” là sinh mệnh đầu tiên của địa phủ, là vật sống đầu tiên được sinh ra, cái tên này ký thác ý nghĩa tốt đẹp của toàn bộ địa phủ. Không phải là “Mới Sinh”, có thể hiểu là “Tân Sinh”.
Là tên bọn họ lựa chọn rất kỹ.
Đối với Shabi, cô nàng không phải tên này từ trong bụng mẹ.
Lúc đầu, cô bé có một cái tên rất hay, gọi là Vân Nhiễm. Là được lấy từ tên của phụ thân.
Về phần tại sao cuối cùng lại gọi là Shabi?
Vì phụ mẫu cô nàng đã đồng ý khi kết hôn rằng tên đứa trẻ sẽ được đặt ngay khi vừa sinh ra.
Khi đó Tân Sinh không biết từ nơi nào tìm được cuốn sách từ phương Tây xa xôi, có một vị đại văn hào tên là Shakespeare.
Khi họ nghe thấy cái tên này liền cảm thấy nó rất hay. Vì vậy, Tân Sinh đặt tên cho con gái mình là Shabi.
Lúc ấy cái tên này vừa xuất hiện, toàn bộ tứ hải bát hoang đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Chỉ có phụ thân của Shabi lâm vào trầm mặc.
Ta nghe xong cũng rơi vào trầm mặc.
Quả nhiên, thế giới của Shabi, Tân Sinh và A Tường sao có thể là một thế giới bình thường.
Lúc đầu ta còn lo lắng không biết gọi Shabi thì cô nàng có giận hay không. Nhưng sau lần gọi đầu tiên thì ta thấy tên cô nàng cũng không có trở ngại gì.
Trên vùng biển này vang vọng giọng ta: “Shabi!”
“Shabi!”
“Shabi!”
“Shabi, nếu nghe thấy thì hãy trả lời ta!”
Shabi không bao giờ mệt mỏi, luôn đáp lời ta.
Ta tuyên bố, ta thích người đến từ thế giới khác. Bọn họ ngay cả Shabi cũng có thể đón nhận, thì chắc chắn cũng sẽ đón nhận ta. Không như những người trong gia đình ta.
Từ sau khi biết ta là một con giòi, thì ngay cả nghe tên ta cũng thấy khó chịu.
Ta đau đớn mất tên thật, bị ép đổi tên thành Giòi Ngạo Thiên.
Phải nghĩ cách đến thế giới của các nàng chơi mới được.
9
Linh Vũ nhận lời của mẫu thân ta, mục đích của chuyến đi này chính là tìm được Đông Hải Long Vương.
Hình như có gì đó sai sai.
Mọi người đều biết, Đông Hải Long Cung ở biển. Nhưng mỗi lần Linh Vũ dẫn ta vào biển, đều chỉ đơn giản là biển. Cả bọn tiếp tục lặn cho đến khi chạm tới đáy cũng chỉ nhìn thấy miếng bọt biển màu vàng chạy khắp nơi.
Rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu? Chúng ta cũng không biết.
Chúng ta thảo luận nửa ngày và quyết định. Có lẽ là bọn ta đã lọt vào thế giới khác, chính là thế giới của miếng bọt biển màu vàng. Và chúng ta thật sự… không ra được.
Vì vậy, chúng ta bắt đầu bắt sứa cùng nhau.
Trong lúc đó, chúng ta nhìn thấy một con sao biển màu hồng.
Sao biển màu hồng chạy khắp đáy biển mà không mặc quần áo!
Thật sự là không biết liêm sỉ.
Ta nhìn không quen loại sao biển không mặc quần áo này.
“Ngươi không biết xấu hổ khi nói người khác à? Chính ngươi cũng không mặc quần áo đâu!”
Linh Vũ bắt ta để lên đỉnh đầu.
Shabi đi một vòng quanh Linh Vũ, tỉ mỉ quan sát ta.
“Ngạo Thiên từ lúc sinh ra đã không mặc quần áo!”
Ồ.
Thì ra người không biết liêm sỉ nhất là ta.
Nhưng mà…
“Ta là một con giòi, vì sao phải mặc quần áo?”
“Vậy tại sao một con sao biển phải mặc quần áo?”
Chúng ta lại cãi nhau.
Shabi trợn mắt há hốc mồm.
Shabi nhìn thấy Linh Vũ sắp giẫm chết ta, cô nàng liền ra tay khuyên can, muốn hai người chúng ta ở chung vui vẻ.
“Shabi, để nàng ta tới đi, đừng cản. Ai sợ ai chứ!”
Shabi không nghe. Shabi thích dì Linh Vũ hơn.
Ta tức giận mắng thẳng: “Shabi cũng chỉ là Shabi!”
Shabi không hiểu: “Thì ta vốn là Shabi mà.”
10
Miếng bọt biển màu vàng nấu ăn rất ngon.
Chúng ta không biết đã ở dưới đáy biển bao lâu, trong khoảng thời gian này phụ trách nấu ăn cho chúng ta chính là bọt biển màu vàng.
Ngày Linh Vũ tìm được cách rời khỏi thế giới này, miếng bọt biển màu vàng rất buồn. Nó rưng rưng vẫy tay chào tạm biệt chúng ta. Bên cạnh nó còn có con sao biển màu hồng không biết liêm sỉ kia.
Thật là đồi phong bại tục!
Ta cưỡi trên đầu Linh Vũ vặn vẹo thân thể.
Trong khoảng thời gian này, ta béo lên không ít.
Thân thể trắng trẻo mập mạp càng thêm bóng loáng.
Còn dài hơn một chút.
Tương lai đầy hứa hẹn.
Linh Vũ mang ta bay lên.
Lần này ra khỏi nước, chúng ta nhìn thấy mặt biển phản chiếu ánh hoàng hôn tuyệt đẹp, còn có tôm binh cua tướng đứng chờ.
Cuối cùng cũng đến đúng nơi rồi!
Ta kích động bò về phía con rồng được vây quanh binh tôm tướng cua. Kết quả bò nửa ngày không thấy tới đâu. Ta nhìn lại, thì ra là Linh Vũ đang véo thân thể ta.
Ta lơ lửng giữa không trung.
Thật là một con chim đáng ghét.
Shabi nhìn không nổi, đón ta từ trong tay Linh Vũ.
Ta kích động: “Shabi, ngươi chính là Shabi tốt nhất trên thế gian!”
“Về sau có ai nói mình là Shabi ta đều không nhận, ta chỉ nhận ngươi là Shabi!”
Shabi dù không hiểu gì nhưng nghe vậy cũng rất vui vẻ.
“Ngạo Thiên! Ta cũng chỉ nhận ngươi, chỉ mình ngươi là một con giòi!”
Chúng ta kết bái tại chỗ, khiến Linh Vũ trợn mắt há hốc mồm. Nhưng nàng đã quen rồi. Bởi vì ta đã nghe nàng nói, Tân Sinh, A Tường và nàng ta, bọn họ cũng gắn kết với nhau như thế.
11
Đông Hải Long Vương vừa nhìn thấy đã biết ta là ai.
Mẫu thân chỉ để cho ta tới nơi này mở mang kiến thức, cụ thể mở mang kiến thức gì ta cũng không biết.
Nhưng ta cảm thấy người bên Đông Hải hình như không thích ta lắm.
Ánh mắt bọn họ nhìn ta đều là lạ.
Một trong số họ, là hoàng tử nào đó ở Đông Hải, một ngày nọ đã vào phòng ta.
Hắn nhìn ta từ trên cao: “Ngươi như vậy cũng xứng thuộc Long tộc à?”
Hắn lộ ra hai phần khinh thường, ba phần mỉa mai, bốn phần miệt thị trào phúng ta.
Ta rất buồn.
Nhưng ta còn chưa kịp khổ sở thì Linh Vũ cùng Shabi đã xuất hiện, một cái tát đem hoàng tử kia đập thành sâu bướm.
Nguyên hình đối phương là một con rồng, nhưng hai nàng không biết xử lý như thế nào lại khiến hắn thành sâu bướm. Tóm lại chính là bọn họ rất trâu bò.
Ta ở bên cạnh vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Ta ỷ thế hiếp người, hất con sâu bướm: “Tu Tiên giới cấm phân biệt giống loài!”
“Đạo lý này cũng không hiểu, ngươi xứng làm rồng sao?”
“Từ hôm nay trở đi ngươi chính là một con sâu. Ha ha ha…”
Ta đắc chí, cất tiếng cười to.
Sâu bướm trên mặt đất sụp đổ, thét lên chói tai.
Linh Vũ biến sắc. Ta cười được nửa chừng, nàng đã dẫn ta chạy trốn. Ngay cả Shabi cũng quên gọi.
“Shabi! Còn Shabi!”
“Chị em tốt của ta, Shabi vẫn chưa đến.”
Linh Vũ nhìn ta như kẻ ngốc: “Con bé tự mình có thể thoát thân.”
Ta ồ một tiếng, sau lại hỏi nàng: “Tại sao chúng ta phải chạy trốn?”
Linh Vũ trợn mắt: “Chúng ta ở địa bàn người ta đem con trai người ta biến thành sâu lông, ngươi nói chúng ta có nên chạy trốn không?”
Ta ngẫm lại có lý, lại hỏi vấn đề ta quan tâm: “Hắn sẽ làm sâu bướm suốt đời sao?”
Sâu bướm thật ghê tởm nha. Nhiều chân, còn nhiều lông. Ghét nhất sâu bọ!
Linh Vũ lắc đầu: “Ta nào có trâu bò như vậy, pháp thuật sau một tháng sẽ mất hiệu lực.”
Ta nghe vậy có chút thất vọng.
Có vẻ như ta cũng không phải là người tốt.
Hắn chỉ là mỉa mai ta một chút vậy mà ta lại mong hắn cả đời này biến thành sâu.
Ta thật độc ác.