Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu - Chương 17
Cập nhật lúc: 2025-07-24 00:59:35
“Tớ vừa nộp tài liệu xong, đi ngay đây. Cậu có chuyện gì không? Lát nữa tớ khóa cửa.” Tống Cảnh Minh nói.
Hạ Ninh “Ờ” một tiếng, nhìn bóng dáng Tống Cảnh Minh đang thu dọn đồ đạc, do dự một lúc rồi vẫn lên tiếng hỏi: “Lớp trưởng, cậu có áo khoác không?”
Tống Cảnh Minh nhíu mày: “Cậu muốn áo khoác làm gì?” Giọng Hạ Ninh nhỏ lại: “Tống Tri Hòa hôm nay… tới tháng…”
Cô ấy còn chưa nói xong, Tống Cảnh Minh đã hiểu, gật đầu rồi lấy một chiếc áo khoác đồng phục từ trong hộc bàn ra: “Cầm lấy đi.”
Hạ Ninh cảm kích nói: “Lớp trưởng, ơn cứu mạng, cả đời khó quên.”
Cậu cười nói: “Không nghiêm trọng đến thế đâu, cậu mau đi đi, đừng để Tống Tri Hòa đợi sốt ruột.”
Hạ Ninh đưa áo khoác cho Tống Tri Hòa: “Khoác vào đi, may mà hôm nay vận khí tốt, gặp được lớp trưởng.”
“Áo khoác này là của lớp trưởng à?”
“Đúng vậy, lúc nào cậu giặt xong thì trả lại cho cậu ấy là được.”
Tống Tri Hòa lấy áo buộc quanh eo, thắt nút lại, rồi cùng Hạ Ninh rời khỏi sân trường. Hai người họ về muộn hơn thường ngày khoảng nửa tiếng.
Đợi chừng hơn mười phút, xe buýt cũng tới. Chuyến này rộng hơn chuyến trước khá nhiều, còn trống không ít chỗ ngồi. Nhưng Tống Tri Hòa không muốn làm bẩn áo đồng phục của lớp trưởng nên đã chọn đứng.
Hạ Ninh vì muốn đứng cùng cô nên cũng chọn đứng.
Về đến nhà, Tống Tri Hòa lên lầu tắm rửa trước, sau đó đem áo khoác đồng phục của Tống Cảnh Minh đi giặt tay rồi phơi ngoài ban công.
Lúc xuống lầu, dì Vương đã chuẩn bị xong bữa tối. Nhưng bụng cô hơi chướng đau, chẳng muốn ăn gì nên cũng ăn không được bao nhiêu.
Dì Vương quan tâm hỏi han, cô nói là do tới kỳ sin/h l/ý nên không có khẩu vị.
Buổi tối, dì Vương mang lên một túi chườm ấm và một ly nước đường gừng. Tống Tri Hòa uống xong nước đường rồi lên giường nằm, hơi ấm từ túi chườm rất dễ chịu, làm cảm giác khó chịu ở bụng cũng bớt dữ dội hơn.
Cô nhắn tin cho Tống Cảnh Minh: “Lớp trưởng, tớ giặt sạch áo đồng phục rồi, đợi khô sẽ trả lại cậu. Với lại cảm ơn cậu nhé.”
Tống Cảnh Minh chắc đang dùng điện thoại nên nhanh chóng trả lời: “Không sao đâu, tớ không vội dùng.”
Tống Tri Hòa lướt xem video một lát, cảm thấy đầu óc mơ màng rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Nửa đêm, cô đau đến tỉnh giấc. Bụng dưới co thắt từng cơn, dữ dội hơn nhiều so với buổi chiều, đau đến mức mặt mày cô nhăn nhó. Cảm giác này khiến người ta nghẹt thở, chẳng mấy chốc, người cô đã rịn một lớp mồ hôi lạnh.
Cô liếc nhìn điện thoại, hai giờ sáng.Dì Vương chắc đã ngủ nên cô không muốn làm phiền dì, mà cố gắng gượng dậy, định tìm thuốc giảm đau trong ngăn kéo.
Nhưng khi cô vừa đứng dậy đã cảm thấy đầu óc choáng váng, hoa mắt, rồi trước mắt tối sầm lại.
Khi Tống Tri Hòa mở mắt ra lần nữa, trước mắt là bức tường trắng xóa và ánh sáng trắng chói mắt.
Cô chớp chớp mắt, định ngồi dậy thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp mà bình tĩnh: “Đừng nhúc nhích.”
Cô nghiêng đầu nhìn sang, Mạnh Dục Châu đang ngồi trên chiếc ghế kế bên, ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô. Trên người anh vẫn là bộ đồ mặc ở nhà màu xám đậm, tóc chưa được chải chuốt, vài sợi lòa xòa trước trán.
“Em vẫn đang truyền dịch, đừng cử động lung tung,” anh giải thích, “Em vừa mới ngất xỉu.”
Tống Tri Hòa quả nhiên nhìn thấy cây kim truyền dịch mảnh cắm trên mu bàn tay mình, miệng cô hơi khô, giọng nói cũng hơi khàn: “Mấy giờ rồi ạ?”
Mạnh Dục Châu nói giờ rồi hỏi cô: “Muốn uống nước không?”
Tống Tri Hòa gật đầu. Mạnh Dục Châu đứng dậy rót cho cô một cốc nước. Cô đưa tay không cắm kim ra nhận lấy, nước vào miệng ấm áp, cô uống một hơi hơn nửa cốc.
Thấy cô uống xong, Mạnh Dục Châu đặt cốc nước lên tủ đầu giường, nói: “Dì Vương gọi điện cho tôi, nói em bị ngất nên tôi đưa em đến đây.”
Tống Tri Hòa lí nhí nói: “Cháu biết rồi ạ.”
Cô đột nhiên hỏi: “Điện thoại của cháu đâu ạ?” rồi vội nói thêm, vừa nhìn sắc mặt anh vừa nói, giọng yếu dần: “Không phải, ý cháu là ngày mai cháu không đến trường được, muốn xin giáo viên chủ nhiệm cho nghỉ.”
Cô gái trước mặt sắc mặt tái nhợt, trông không còn chút huyết sắc nào. Mạnh Dục Châu móc điện thoại từ trong túi ra: “Em không mang à, dùng của tôi đi.”
Tống Tri Hòa nghĩ lại cũng phải, cô nhớ số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm nên nhận lấy điện thoại, soạn một tin nhắn gửi đi.
Gửi tin nhắn xong, cô nằm trên giường bệnh, đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng tinh, không hề thấy buồn ngủ. Cô quay đầu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, anh mặc bộ đồ ở nhà màu xanh biển, khiến cả người toát lên vẻ hơi lười biếng.
Mái tóc buông xõa, vì hơi cúi đầu nên vài sợi rủ xuống trán. Trên đùi anh đặt một chiếc laptop, anh đang xem gì đó, ánh mắt có vẻ nghiêm túc.
Tống Tri Hòa định lên tiếng thì thấy ngón tay anh lướt nhanh trên bàn phím, phát ra tiếng gõ phím khe khẽ.
Anh nhíu mày, dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Tống Tri Hòa không nỡ làm phiền anh nữa, mà lặng lẽ dời tầm mắt đi nơi khác. Trong đầu cô miên man bao suy nghĩ hỗn loạn, nhưng lại chẳng nắm bắt được điều gì cụ thể.
Không biết qua bao lâu, nghe thấy tiếng gập laptop rất nhẹ, Tống Tri Hòa quay đầu lại, vừa hay chạm phải ánh mắt của Mạnh Dục Châu.
Có lẽ vì đèn trong phòng bệnh quá sáng, Tống Tri Hòa có thể thấy rõ vẻ mệt mỏi trong mắt anh.
“Không ngủ được à?” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên giữa đêm yên tĩnh, nghe đặc biệt dịu dàng.
Tống Tri Hòa gật đầu: “Không buồn ngủ chút nào ạ. Cháu ở đây cũng không có việc gì, chú cứ về nghỉ trước đi ạ.”
Cô lại nói thêm: “Nếu có chuyện gì cháu sẽ gọi điện cho chú.”
Tuy Tống Tri Hòa không mang điện thoại theo, nhưng ở trạm y tá có thể gọi điện thoại miễn phí.
“Em nhớ số của tôi à?”
Tống Tri Hòa ngẫm lại một chút, hình như là không có.
Nhìn vẻ mặt hơi lúng túng của cô, anh đã đoán ra được. Tống Tri Hòa vừa định mở miệng thì thấy Mạnh Dục Châu đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ một hai phút sau, anh đã quay lại, trên tay cầm một tờ giấy.
“Cầm lấy này.” Anh đưa tờ giấy trong tay cho Tống Tri Hòa, cô cúi đầu liếc nhìn, là một dãy chữ số.
Hóa ra vừa rồi anh đi tìm người mượn giấy bút.
Trước khi đi, Mạnh Dục Châu dặn dò cô: “Sáng mai dì Vương sẽ đến chăm sóc em.”
Tống Tri Hòa gật đầu, nhìn bóng dáng anh đẩy cửa phòng bước ra, rồi nghe tiếng cửa phòng đóng lại.
Trong phòng bệnh lập tức càng thêm yên tĩnh.
Sáng sớm hôm sau, dì Vương vội vàng đến, còn mang theo một bình canh bổ. Nhưng vì Tống Tri Hòa phải làm kiểm tra sức khỏe nên không thể uống được.
Có lẽ vì đi khám sớm, toàn bộ quá trình kiểm tra cũng chỉ mất hai ba tiếng đồng hồ, suốt thời gian đó Mạnh Dục Châu không hề xuất hiện.
Trước nay anh vẫn luôn rất bận, Tống Tri Hòa biết điều đó.
Kết quả kiểm tra sức khỏe có rất nhanh, cho thấy cũng không có gì đáng ngại, chỉ là có chút suy dinh dưỡng.
“Không có chuyện gì lớn là tốt rồi, đợi về nhà dì sẽ bồi bổ cho cháu.” Dì Vương nhìn báo cáo kiểm tra sức khỏe nói.
------oOo------