Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu - Chương 18
Cập nhật lúc: 2025-07-24 00:59:37
Hôm sau, Tống Tri Hòa đến trường, Trần Thư Văn hỏi: “Sao hôm qua cậu không đi học?”
“Tớ hơi khó chịu trong người,” Tống Tri Hòa đáp.
Trần Thư Văn gật đầu, thấy sắc mặt cô bạn có phần nhợt nhạt nên cũng không hỏi thêm.
“Hôm qua chủ nhiệm lớp báo là cuối tuần sau sẽ thi cuối kỳ, nhưng kỳ thi lần này hơi khác một chút. Điểm trung bình của bài thi này với bài thi đầu kỳ sau nếu không lọt vào top 150 của khối thì sẽ phải xuống lớp B.”
Trường Nhị Trung Bắc Thành áp dụng chiến lược giáo dục phân hóa, chia lớp thành ba cấp độ: lớp S, lớp A và lớp B. Ngoài ra còn có một số lớp năng khiếu đặc biệt.
Vào được lớp S chắc chắn là những học sinh ưu tú nhất đã qua sàng lọc kỹ càng. Toàn là học bá thực thụ, mục tiêu của họ là các trường đại học danh tiếng hàng đầu trong nước.
Tống Tri Hòa hiện đang học lớp 10A7, tuy là lớp A nhưng cũng có không ít học bá đáng ngưỡng mộ.
Tiếc là cô không thuộc nhóm đó. Thành tích học tập của Tống Tri Hòa chỉ ở mức khá, nhưng vì yếu môn Toán nên năm nào cũng chỉ lẹt đẹt ở giữa lớp.
Dù Tống Tri Hòa không phải kiểu người quá tham vọng, nhưng cô luôn coi trọng việc học, nhất là sau khi người thân qua đời. Điều đó càng làm cô hiểu rõ tầm quan trọng của học vấn.
Vì không còn ai có thể chống lưng cho cô nữa, tất cả những gì cô có thể làm là cố gắng hết sức để bước đi thật tốt trên con đường này.
Thời gian vừa rồi cô đã bỏ lỡ không ít bài vở, nên đối với Tống Tri Hòa mà nói, kỳ thi này không khác gì tin dữ.
Cô rất thích không khí của lớp này, hơn nữa, cô biết với thành tích của Hạ Ninh, khả năng cao là bạn cô sẽ được ở lại lớp.
Tống Tri Hòa không phải là người dễ thích nghi với môi trường mới. Cô không muốn xa Hạ Ninh, cũng không muốn đến một nơi xa lạ rồi lại phải làm quen, xây dựng những mối quan hệ mới.
Mấy ngày tiếp theo, Tống Tri Hòa dành phần lớn thời gian cho việc học, ngay cả khi Hạ Ninh rủ đi mua trà sữa cùng, cô cũng từ chối.
“Lại học bài à?” Tan học, Hạ Ninh ôm một ly trà sữa đến tìm cô. Ánh nắng chiều mùa hạ rực rỡ chiếu lên gương mặt đang tập trung của Tống Tri Hòa, làm hiện rõ những sợi lông tơ mềm mại.
Tống Tri Hòa ngẩng lên nhìn bạn mình một cái, rồi lại nhìn xuống những dòng chữ dày đặc trên bàn, hơi ỉu xìu nói: “Học đến phát điên mất thôi.”
Bình thường cô không phải kiểu quá chăm chỉ, nhưng cũng luôn hoàn thành bài tập đầy đủ, được xem là trò giỏi trong mắt thầy cô và bạn bè.
Những lúc nghỉ lễ cũng có hơi lười biếng một chút, nhưng cứ đến kỳ thi là lại giữ được phong độ khá ổn định.
Nhưng gần nửa tháng nay quả thật đã làm cô chậm trễ tiến độ. Môn Văn còn tạm ổn, cô cần học thuộc lòng các đề mục mới, còn tiếng Anh thì ngày nào cô cũng phải học từ vựng để đuổi kịp bài.
Phiền nhất là ba môn phụ, có rất nhiều kiến thức mới mà bây giờ cô vẫn chưa hiểu rõ, huống chi là môn Toán là môn tệ nhất.
Lúc này Tống Tri Hòa đúng là đang trong thế trứng chọi đá.
“Đừng vội thế chứ, cứ từ từ thôi. Có gì không hiểu thì hỏi tớ, còn có Trần Thư Văn nữa mà,” Hạ Ninh an ủi. Dù không có môn nào quá nổi trội, nhưng thành tích các môn của Hạ Ninh khá đều, nên cô bạn không cảm thấy quá áp lực với kỳ thi này.
Tống Tri Hòa gật đầu.
Tuần tiếp theo, ngày nào Tống Tri Hòa cũng trong trạng thái miệt mài đèn sách, có khi đến bữa cơm còn phải để dì Vương nhắc đến hai lần.
Ngày thường có vấn đề gì không hiểu, cô tìm Hạ Ninh hỏi, thỉnh thoảng cũng hỏi Trần Thư Văn.
Tiếc là thời gian chuẩn bị quá gấp gáp, kỳ thi đã đến gần lúc nào không hay.
Tống Tri Hòa hoàn toàn ở trong trạng thái nước đến chân mới nhảy. Môn thi cuối cùng là Tiếng Anh, môn cô tương đối giỏi, làm xong vẫn còn dư
hơn mười phút, cô đặt bút xuống rồi cẩn thận kiểm tra lại bài một lần nữa.
Khi tiếng chuông vang lên, giám thị coi thi đi xuống thu bài.
Chưa đầy vài phút, cô đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Kỳ nghỉ hè sắp tới cộng với niềm vui thi xong hòa vào nhau, quả thật khiến người ta phấn khích.
Vậy mà Tống Tri Hòa vẫn ngồi yên tại chỗ, chẳng có cảm giác gì. Trực giác mách bảo cô rằng cô làm bài không tốt lắm, nhất là bài thi Toán, hai câu cuối cùng căn bản không kịp viết.
Lúc tan học, Hạ Ninh rõ ràng nhận ra vẻ thất thần của cô, an ủi: “Dù sao cũng thi xong rồi, vui lên đi chứ, lần này làm không tốt thì còn có lần sau mà.”
Tống Tri Hòa nghĩ lại cũng thấy đúng, dù sao cũng không cứu vãn được gì nữa, chi bằng cứ vui vẻ mà chơi.
Cô đã dặn trước với dì Vương là tối nay không về ăn cơm, muốn đi ăn lẩu với Hạ Ninh.
Quán lẩu mà Tống Tri Hòa và Hạ Ninh muốn đến nằm ngay gần trường. Không biết có phải vì vừa thi xong không mà hôm nay đông nghẹt người, phần lớn là học sinh cấp ba mặc đồng phục trường Nhị Trung Bắc Thành giống như các cô.
Hai cô nàng đến thật đúng lúc, vừa vào cửa thì có một bàn khách ăn xong đứng dậy, lại đúng ngay vị trí cạnh cửa sổ.
Hai người mới gọi món xong, khách trong quán lại đông thêm. Hạ Ninh nhìn dòng người tấp nập, may mắn nói: “May mà chúng mình đến kịp.”
Gọi món xong, cả hai đi đến quầy gia vị. Quầy gia vị càng đông nghịt, hai người phải chen chúc một hồi mới lấy xong nước chấm rồi lách ra được.
Tống Tri Hòa cầm trong tay hai chén nước chấm, một chén khô, một chén ướt. Cô cẩn thận di chuyển từng bước, chỉ sợ lỡ không may đụng phải ai đó thì chỗ nước chấm này chắc chắn sẽ đổ hết lên người.
Đúng là ghét của nào trời trao của ấy. Ngay khi cô đang bước về phía trước, chân không biết vướng phải ai đó, cả người mất thăng bằng liền nghiêng về một bên.
Cảnh tượng bi thảm tưởng tượng ra đã không xảy ra. Giữa đám đông, cô cảm thấy có một bàn tay đã đỡ lấy mình.
Tống Tri Hòa nhìn theo cánh tay ấy, thấy một nam sinh mặc đồng phục trường Nhị Trung Bắc Thành đứng ngay bên cạnh. Dáng người cậu thẳng tắp, hơi gầy, ngước lên nhìn là một gương mặt vẫn còn nét thiếu niên, đôi mắt cực kỳ có thần, sáng long lanh.
“Lớp trưởng!” Đôi mắt Tống Tri Hòa ánh lên vẻ ngạc nhiên, rồi ngay sau đó mỉm cười: “Cậu cũng đến đây ăn lẩu à?”
“Ừ, tớ đi cùng Trần Khải.”
Trần Khải là bạn cùng lớp của họ. Tống Cảnh Minh chỉ tay ra sau, quả nhiên thấy Trần Khải đang đứng phía sau cậu ấy. Tống Tri Hòa chào một tiếng.
“Nhưng ở đây đông người quá, bọn tớ không xếp hàng được chỗ nào, chắc là không ăn được rồi.”
“Nếu các cậu không chê nước lẩu với mấy món bọn tớ đã gọi thì chúng ta có thể ngồi chung bàn.” Hạ Ninh đột nhiên xen vào. Cô bạn vốn có mối quan hệ rất tốt trong lớp, hòa đồng với nhiều người.
Cuối cùng, cả nhóm quyết định ngồi chung bàn. Vì đều là bạn cùng lớp, ngày thường cũng hay nói chuyện nên không cảm thấy ngại ngùng gì.
Mọi người chủ yếu nói về mấy chuyện vặt vãnh ở trường, rồi tự nhiên lại nhắc đến kỳ thi hôm nay.
Trần Khải nói: “Thật ra đề thi lần này không khó, nhất là đề Toán, có nhiều dạng thầy cô đã giảng qua rồi.”
Tống Cảnh Minh gật đầu.
Tống Tri Hòa không tham gia vào chủ đề của họ, chỉ im lặng. Hạ Ninh liếc nhìn Tống Tri Hòa rồi nói: “Làm ơn đi, mấy vị học bá đừng bàn mấy chủ đề mất hứng như vậy nữa, dễ làm người ta mất ngon miệng lắm.” Thế là chủ đề được Hạ Ninh lái sang chuyện khác bằng một câu nói đùa.
Khi mọi người ăn gần xong, Tống Tri Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời đã lặn, bầu trời nhuốm một màu xanh thẫm, gần như hòa làm một với màn đêm.
Trung tâm thương mại ở phía xa đèn đuốc sáng rực, tỏa ra những vầng sáng màu vàng cam, thỉnh thoảng có người ra vào. Tống Tri Hòa đang định thu lại ánh mắt thì vô tình liếc sang bên kia đường, một chiếc ô tô đang đỗ ven đường.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống. Anh cao ráo, chân dài, mặc áo sơ mi màu xám đậm cùng quần tây đen. Dù ánh sáng mờ ảo, không nhìn rõ mặt, cũng đủ khiến người ta cảm nhận được khí chất nổi bật.
Anh lấy thứ gì đó từ trong túi ra, ánh lửa màu vàng cam lóe lên soi rõ gương mặt người đàn ông trong khoảnh khắc, rồi lại chìm vào màn đêm thăm thẳm.
Người đàn ông kẹp điếu thuốc trong tay, đốm lửa đỏ tươi lập lòe nơi đầu ngón tay.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Tống Tri Hòa cảm thấy ánh mắt người đó chuyển hướng, nhìn thẳng về phía này. Có lẽ vì quá bất ngờ, cô cảm giác rõ ràng tim mình hẫng một nhịp, vội vàng dời mắt đi nơi khác.
Chuông điện thoại trên bàn reo lên. Tống Tri Hòa liếc nhìn màn hình rồi đứng dậy: “Tớ ra ngoài nghe điện thoại.”
Đi đến một góc hành lang tương đối yên tĩnh, cô bắt máy.
“Khi nào ăn xong?” Một giọng nam trầm ấm, đầy nam tính, trưởng thành theo ống nghe truyền vào tai cô.
------oOo------