Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu - Chương 73

Cập nhật lúc: 2025-07-24 01:03:03

Đầu tháng Ba, lúc băng tan tuyết chảy, Tống Tri Hòa đón nhận kỳ thi tháng đầu tiên của học kỳ này.

 

Kỳ thi này ngoài dự kiến của mọi người, đề mục không còn là những câu hỏi chuyên sâu như trước, mà mang tính tổng hợp hơn, độ khó cũng tăng vọt lên một bậc.

 

Các môn cơ bản khác của Tống Tri Hòa tương đối vững chắc, ví dụ như đề thi tiếng Anh lần này rất khó, nhưng cô vẫn có thể đảm bảo một số điểm tương đối hài lòng.

 

Nhưng toán học vẫn luôn là điểm yếu của cô. Dù sau một thời gian nỗ lực, thành tích toán học đã rõ ràng tăng lên, nhưng kỳ thi tháng lần này lại là một đả kích rất lớn đối với cô.

 

Để đảm bảo tính công bằng và xác thực của kỳ thi, tất cả chỗ ngồi trong phòng thi tháng đều được dọn dẹp sạch sẽ, sách vở của học sinh có thể gửi vào tủ đồ cá nhân.

 

Thi xong, Tống Tri Hòa từ phòng thi trở về phòng học của mình, đem sách vở ban đầu đã dọn dẹp đặt lại lên chỗ ngồi.

 

Khóe miệng cô không còn nụ cười như thường lệ, mày chau mặt ủ, trông buồn bã rầu rĩ.

 

“Đề thi lần này khó quá, tớ còn chưa làm xong nữa.”

 

“Đúng đó đúng đó, đặc biệt là mấy từ vựng tiếng Anh kia, hoàn toàn không hiểu gì cả, chỉ có thể dựa vào phỏng đoán thôi.”

 

“Toán cũng khó nữa, môn nào cũng khó, cảm giác càng tổng hợp hơn thì phải.”

 

Trong phòng học, không ít người đang thảo luận về kỳ thi vừa mới trải qua. Tống Tri Hòa nghe những tiếng thảo luận đó, không hề lên tiếng.

 

Sách vở của cô đặt trên chỗ ngồi, chất cao ngất, vẫn chưa sắp xếp lại. Một cuốn sổ tay từ vựng tiếng Anh trên cùng trượt xuống, rơi xuống đất.

 

Tống Tri Hòa đang định ngồi xổm xuống, lại thấy một bàn tay, nhanh hơn một bước nhặt sách vở lên.

 

Tống Cảnh Minh đứng dậy, phủi phủi bụi trên sách, đặt nó lên mặt bàn, đôi mắt nhìn chăm chú vào cô nói: “Lần này cậu không làm tốt môn toán à?”

 

Tống Cảnh Minh cũng được coi là nửa người thầy của cô, Tống Tri Hòa ủ rũ cụp đuôi: “Cảm giác khó quá, rất nhiều câu hỏi đều rất mới lạ, hình như chưa từng làm qua.”

 

“Không sao đâu, đề toán lần này vốn dĩ đã thiên về tổng hợp, hơn nữa độ khó rõ ràng tăng lên rất nhiều. Chúng ta còn chưa đến giai đoạn ôn tập tổng thể, nên sẽ cảm thấy khó. Lúc tớ làm bài thi cũng tốn nhiều thời gian hơn so với trước đây.” Tống Cảnh Minh nói.

 

“Bây giờ cậu chủ yếu nắm vững kiến thức cơ bản, làm đúng hết những câu đơn giản, sau đó cố gắng làm thêm những câu hỏi yêu cầu độ khó trung bình đến cao, thì sẽ không đến mức để môn toán kéo lùi thành tích chung. Yên tâm đi, độ khó của đề thi đại học không cao như vậy đâu.”

 

“Tớ biết rồi, cảm ơn cậu, lớp trưởng.” Dù trong lòng vẫn còn chút buồn bã, nhưng được cậu ấy an ủi như vậy, bỗng nhiên cảm thấy dịu đi rất nhiều.

 

Trên đường trở về, Tống Tri Hòa và Hạ Ninh cũng thảo luận một chút về kỳ thi tháng lần này, cuối cùng hai người thống nhất ý kiến, đề này không phải cho người làm, quá khó!

 

Về đến nhà, Tống Tri Hòa ngồi ở phòng khách một lát, dì Vương dọn thức ăn lên.

 

Cô ngồi bên bàn ăn, nhìn vị trí trống đối diện, đột nhiên cảm thấy có chút không quen. Khoảng thời gian này Mạnh Dục Châu luôn ở nhà ăn cơm tối, hôm nay không trở về, lòng cô cũng trở nên trống rỗng.

 

“Trên đường về cậu Mạnh có ghé qua, nhưng lại đi ra ngoài rồi, nói là ăn cơm tối ở bên ngoài.” Dì Vương nói.

 

Tống Tri Hòa gật đầu, xem ra lại là một buổi nhậu không từ chối được. Cô nói với dì Vương: “Dì Vương, cùng ăn cơm đi ạ.”

 

Ăn cơm tối xong không bao lâu, Tống Tri Hòa đang ở phòng khách xem TV một lát, Mạnh Dục Châu trở về.

 

Cô nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy người đàn ông đang đổi giày ở huyền quan, cởi chiếc áo khoác len cashmere bên ngoài ra, bên trong là một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh lam.

 

“Chú út.” Lúc Mạnh Dục Châu ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt cô, Tống Tri Hòa lên tiếng chào.

 

Mạnh Dục Châu “Ừm” một tiếng, “Ăn tối rồi à?”

 

“Ăn rồi ạ.” Tống Tri Hòa hỏi, “Chú út lại có tiệc xã giao ạ?”

 

Tay Mạnh Dục Châu đang cởi cúc cổ tay áo khựng lại một chút. Vì động tác hơi cúi đầu, khiến Tống Tri Hòa không nhìn rõ vẻ mặt anh, chỉ có thể nhìn chăm chú vào sống mũi thẳng tắp của anh.

 

“Không phải tiệc xã giao, chỉ là ăn bữa cơm với người khác thôi.” Mạnh Dục Châu nói, “Có mang chút bánh ngọt nhỏ về cho em.”

 

Tống Tri Hòa lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào trên tay Mạnh Dục Châu đã xách một chiếc túi giấy màu đen viền vàng kim. Cô nhận lấy chiếc túi, nhìn thấy logo bên ngoài, là của một cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng, bánh kem ở đó rất có danh tiếng.

 

Cô mở ra xem, là một miếng bánh mousse sô cô la, trên cùng rắc một lớp vụn các loại hạt.

 

Tống Tri Hòa cười rộ lên: “Cảm ơn chú út.”

 

“Ăn sớm đi, rồi nghỉ ngơi sớm.” Mạnh Dục Châu dặn dò, rồi lên lầu.

 

Anh lướt qua để lại làn gió nhẹ, Tống Tri Hòa nhạy bén khụt khịt mũi, thay thế cho mùi cồn thường ngày là một mùi hương hoa hồng thoang thoảng, dịu dàng.

 

Mùi nước hoa đặc trưng của phụ nữ.

 

——–

 

Hai ngày sau, kết quả thi tháng được công bố.

 

Vì đề quá khó, bảng xếp hạng lần này có biến động lớn. Tống Tri Hòa nhờ các môn khác phát huy ổn định, tổng thể xếp hạng cũng không thay đổi nhiều so với thường lệ.

 

Môn toán lần này quả thực rất khó, đại đa số mọi người chỉ đạt điểm số hai chữ số.

 

Điều khiến Tống Tri Hòa kinh ngạc chính là, dù môn toán kinh khủng như vậy, nhưng ủy viên học tập Trần Hảo lại có thể đạt thành tích gần như tuyệt đối, chiếm giữ ngôi vị số một môn toán của lớp.

 

Người giỏi vẫn cứ là người giỏi.

 

Mà Tống Cảnh Minh quả thực như lời cậu ấy nói, thành tích toán có sụt giảm so với trước đây, nhưng vẫn là một con số rất khả quan. Thành tích các môn khác xuất sắc, giúp cậu ấy có thể lọt vào top đầu của toàn khối.

 

Lần này giáo viên chủ nhiệm cố ý thông báo với cả lớp, sở dĩ đề thi lần này ra khó như vậy là để xem nền tảng kiến thức của mọi người vững chắc đến đâu, cũng nhắc nhở các vị không được lơ là cảnh giác.

 

Lớp A vốn có rất nhiều học sinh thành tích không tệ, thi ra kết quả như vậy dù có vấn đề về độ khó, nhưng suy cho cùng cũng là do bản thân học chưa đủ vững chắc.

 

Trong khoảng thời gian này, mọi người đều ra sức nỗ lực hơn.

 

Tống Tri Hòa đương nhiên cũng không thể tụt lại phía sau, làm lại bài thi một cách hoàn chỉnh, lại mua thêm đề thi đại học chính thức các năm trước về ôn tập củng cố.

 

Trung tuần đến cuối tháng Ba, thời tiết Bắc Thành ấm áp hẳn lên, cành cây hai bên đường đâm chồi nảy lộc mới. Xuân sang cảnh đẹp, én hót líu lo.

 

Tống Tri Hòa như ý nguyện cởi bỏ chiếc áo phao cồng kềnh, khoác bên ngoài bộ đồng phục mùa thu một chiếc áo khoác dài màu xám.

 

Kết thúc chuỗi ngày mưa dầm gần nửa tháng, lại cùng Hạ Ninh trò chuyện rất lâu trên đường về nhà, lòng Tống Tri Hòa cũng giống như

 

tháng Ba tươi đẹp này.

 

Cô ngân nga một bài hát không tên, lúc đang đổi giày ở huyền quan ngẩng đầu lên, nhìn thấy khách đến, sững người một chút.

 

Từ khi Tống Tri Hòa chuyển đến đây, trong nhà hiếm khi có khách.

 

Người đến tương đối thường xuyên cũng chỉ có trợ lý của Mạnh Dục Châu là Hàn Minh, cũng chỉ ghé qua bốn năm lần.

 

Vậy mà lúc này trên ghế sô pha, lại có một người phụ nữ lạ mặt đang ngồi.

 

Cô ta mặc một chiếc váy dài màu n*d*, tà váy dài đến bắp chân, vòng eo bó sát, trông cực kỳ thon gọn.

 

Mái tóc xoăn bồng bềnh màu nâu buông xõa trên ngực. Gương mặt người phụ nữ được trang điểm tinh xảo và quyến rũ, bên tai đeo một đôi hoa tai ngọc trai càng tôn lên làn da trắng ngần của cô ấy.

 

Cô ta ngồi ở đó, trong từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều khiến người ta cảm nhận được vẻ đoan trang, lịch sự được rèn giũa.

 

Ánh mắt người phụ nữ theo động tĩnh rất nhỏ nhìn qua, rồi dừng lại trên người cô.

------oOo------

Loading...