Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu - Chương 74

Cập nhật lúc: 2025-07-24 01:03:06

Cô ta ngàn vạn lần không ngờ tới, nơi ở của Mạnh Dục Châu lại có một cô bé gái, mặc đồng phục học sinh, trông tuổi không lớn.

 

Tống Tri Hòa nhận ra ánh mắt dò xét kia, tuy cảm thấy không tự nhiên, nhưng vẫn tiến lên hỏi: “Cô tìm chú út của cháu ạ? Hiện chú ấy không có ở nhà.”

 

“Em là cháu gái nhỏ của Mạnh Dục Châu?” Người phụ nữ hỏi.

 

“Tiểu thư, mời cô uống chút trà.” Lúc này dì Vương từ trong bếp đi ra, tay bưng một ly trà xanh, cũng làm gián đoạn cuộc nói chuyện của họ.

 

“Cảm ơn.” Người phụ nữ nhận lấy, rất lịch sự mà cười một chút, nhưng cũng không uống trà.

 

“Cháu đi pha chút cà phê.” Tống Tri Hòa lập tức vào phòng bếp.

 

“Dì Vương, chị gái kia là ai vậy ạ?” Tống Tri Hòa một bên hướng dẫn pha cà phê một bên hỏi.

 

“Không biết nữa, cô ta nói là muốn tìm cậu Mạnh, dì nói cậu Mạnh không ở nhà, cô ta nói sẽ ở đây chờ. Không phải là bạn gái của cậu Mạnh đấy chứ.” Dì Vương đột nhiên suy đoán.

 

Tống Tri Hòa gật gật đầu, cũng có khả năng lắm. Chỉ là vì sao, cứ tưởng tượng đến việc chú út có bạn gái, lòng cô lại thấy kỳ lạ.

 

Cô hít sâu một hơi, xua đi cảm giác khác thường đó, đem cà phê đã pha xong mang ra. Đến gần, cô ngửi thấy một mùi nước hoa quen thuộc, nốt hương cuối là hoa hồng.

 

Tống Tri Hòa sững người một chút, sau đó sắc mặt vẫn như thường, nói: “Em thấy chị không thích uống trà, mời chị uống cà phê ạ.”

 

“Cảm ơn,” người phụ nữ nhận lấy cà phê khẽ nhấp một ngụm, đôi mắt hơi xếch lên của cô ta nhìn Tống Tri Hòa, “Thường ngày em cùng chú út của em sống ở đây à?”

 

Tống Tri Hòa gật đầu, trả lời: “Vâng, thường ngày em phải đi học, ở đây cũng gần trường ạ.”

 

Người phụ nữ cười nói: “Em học ở trường Nhị Trung Bắc Thành phải không, học lớp mấy rồi?”

 

“Em học lớp 11.”

 

Người phụ nữ không nói gì thêm, lại ngồi một lát, nhìn đồng hồ, vẻ mặt đã lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn.

 

Tống Tri Hòa mở miệng nói: “Thường ngày chú út tầm giờ này về nhà, nhưng đôi khi có tiệc tùng xã giao, sẽ về nhà rất muộn.”

 

Vừa dứt lời, một thân hình thon dài liền từ huyền quan bước vào.

 

Mạnh Dục Châu mặc bộ âu phục màu xanh biển, đang tháo cà vạt trên cổ áo, ánh mắt chợt khựng lại: “Sao cô lại ở đây?”

 

Người phụ nữ đứng dậy, đặt chiếc cà vạt anh vừa tháo xuống sang một bên, cười mỉm nói: “Em có việc tìm anh.”

 

Hai người đứng sát vào nhau, trông vô cùng xứng đôi.

 

Mạnh Dục Châu liếc nhìn Tống Tri Hòa một cái, nói: “Có việc gì thì ra ngoài nói.”

 

Tống Tri Hòa biết bọn họ có chuyện muốn nói, cố ý muốn tránh mặt cô, mím mím môi, đi về phía phòng bếp.

 

Dì Vương đứng trong bếp, sớm đã thu hết động tĩnh bên ngoài vào mắt, nói: “Đúng là bạn gái của cậu Mạnh rồi, vậy đồ ăn này dì có cần nấu thêm một chút không?”

 

Tống Tri Hòa cũng không biết trả lời thế nào, không hề lên tiếng. Dì Vương vốn chỉ lẩm bẩm một mình, cũng không gặng hỏi thêm.

Ngọn lửa xanh lam trên bếp ga nhảy múa, nồi hầm trên bếp tỏa ra tiếng sôi ùng ục âm trầm.

 

——

 

Dù đã đến tháng Ba, ban đêm vẫn còn lạnh, gió đêm thổi vào người lành lạnh.

 

Vốn Trần Sở mặc đồ mỏng manh, trên da nổi lên những nốt da gà li ti. Cô ta chẳng nói chẳng rằng mở cửa xe, ngồi vào trong: “Cứ nói ở đây đi.”

 

Mạnh Dục Châu vào trong xe, bật đèn trần xe lên. Ánh đèn mờ ảo chiếu lên mặt anh, hiện ra một vẻ đẹp hư ảo.

 

Giọng anh bình thản như nước, khóe miệng thoáng hiện ý cười lạnh lùng: “Sao cô tìm được đến đây?”

 

Nơi ở này Mạnh Dục Châu chưa từng công khai với bên ngoài, chỉ người thân quen lắm mới biết anh ở đây.

 

“Chuyện này có gì khó, em muốn gặp anh, sẽ có cách của em.” Trần Sở xòe tay ra, ngắm nghía những viên đá lấp lánh trên móng tay, cười nói.

 

Trên mặt Mạnh Dục Châu không có chút biểu cảm nào.

 

Cô ta nhìn anh một cái, từ từ đặt bàn tay lên đùi Mạnh Dục Châu. Chất vải quần tây thượng hạng khiến cô ta cảm nhận được cơ bắp săn chắc trên đùi anh, cô ta ngấm ngầm dùng sức.

 

Cổ tay cô ta lập tức bị Mạnh Dục Châu nắm lấy. Cô ta nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Mạnh Dục Châu: “Tôi và cô Trần vẫn chưa thân thiết đến mức này.”

 

Trần Sở liếc nhìn cổ tay, trên cổ tay vốn trắng nõn hiện lên một vệt đỏ. Cô ta cũng không tức giận, mà cười một chút: “Mạnh Dục Châu, sao anh lại không biết lãng mạn chút nào vậy.”

 

Mạnh Dục Châu vẫn không nói gì.

 

Trần Sở điều chỉnh lại tư thế ngồi, nghiêm mặt nói: “Không đùa với anh nữa, đối với buổi gặp mặt lần trước, em rất hài lòng.”

 

“Mẹ em từng nói, muốn hiểu một người đàn ông, thì phải đến nhà anh ta xem thử. Kết quả khảo sát lần này em rất hài lòng, xem ra anh Mạnh đúng như lời đồn bên ngoài, trong ngoài như một, bên cạnh không có đám ong bướm vây quanh.”

 

“Cho nên, em có ý định tiến xa hơn với anh. Nếu mọi việc vui vẻ, sang năm chúng ta có thể kết hôn, anh thấy thế nào?”

 

Không đợi Mạnh Dục Châu trả lời, cô ta lại lập tức nói: “Nhưng sau khi kết hôn em chắc chắn sẽ không ở đây. Chỗ này gần trung tâm thành phố, không yên tĩnh, lại quá nhỏ. Anh phải cùng em đến ngoại ô ở. Đương nhiên, cháu gái nhỏ kia của anh thì không thể dọn qua được, em thích thế giới hai người.”

 

Cơ mặt Mạnh Dục Châu khẽ động, cười một cách không rõ ý tứ: “Tôi nghĩ cô Trần đã hiểu lầm rồi, hoặc là tôi chưa nói rõ ràng, tôi không hề có ý định tiến xa hơn với cô.”

 

Trong mắt Trần Sở hiện lên vẻ kinh ngạc: “Nhưng em nghe người khác nói, anh không hề đi xem mắt với ai, vậy mà lần này…”

 

Mạnh Dục Châu nhàn nhạt cắt lời cô ta: “Xin lỗi, yêu cầu của ông cụ, tôi không có cách nào từ chối, cho nên tôi mới đến buổi hẹn. Hơn nữa tôi đã sớm nói, ăn xong bữa cơm này, cô không cần liên lạc với tôi nữa.”

 

Sắc mặt Trần Sở trở nên khó coi, hít một hơi lấy lại bình tĩnh nói: “Vậy xem ra là em tự mình đa tình rồi. Nhưng có một câu em không nói sai, quả thực em có hứng thú với anh Mạnh. Nếu em chưa thay đổi quyết định, anh vẫn có thể đến tìm em.”

 

Cô ta vén lọn tóc bên tai, mở cửa xe, rồi trước khi xuống xe lại tiến đến trước mặt anh: “Có một câu em muốn hỏi từ lâu rồi, anh Mạnh sẽ không phải vẫn còn là xử nam đấy chứ?”

 

Con ngươi Mạnh Dục Châu dừng lại, sắc mặt lạnh xuống.

 

Trần Sở căn bản không thèm để ý câu trả lời của anh, nhìn thấy sắc mặt anh thay đổi, cười rất sảng khoái, rồi xuống xe.

 

Cô ta gọi một cuộc điện thoại, một chiếc xe hơi màu đen lập tức xuất hiện trước mắt. Cô ta lên xe, bóng dáng rất nhanh biến mất không thấy.

 

Trong xe, Mạnh Dục Châu từ trong túi móc ra bật lửa, châm một điếu thuốc, khói thuốc lan tỏa, che đi cảm xúc nơi đáy mắt anh.

 

Những lời Trần Sở nói đó, anh không hề để tâm, trong đầu hồi tưởng, lại là một chuyện khác.

 

“Được, Tết này cháu không về cũng được. Những động tĩnh của cháu ở Bắc Thành ông đều biết cả, cũng không cần giấu ông. Đứa bé nhà họ Tống đó, cháu nuôi không phải là không thể, ông cũng không thể quản được. Đợi sang năm về, cô bé gọi ông một tiếng ông cố ông cũng có thể chấp nhận.”

 

“Cách đây không lâu con gái thứ hai nhà họ Trần về nước, chính là nhà họ Trần ở Bắc Thành ấy, con bé đó cũng không tệ, gia thế cũng tốt, cháu bắt buộc phải gặp một lần.”

 

Ông cụ dù đã già, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Anh nghe theo, xem như đã đồng ý.

 

Chẳng qua chỉ là diễn một màn kịch mà thôi, không phải là việc gì khó.

 

Khi bước vào cửa, anh nhìn thấy cô gái ngoan ngoãn ngồi đó trong phòng khách, đôi mắt xinh đẹp lúc này cụp xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.

------oOo------

Loading...