Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu - Chương 76
Cập nhật lúc: 2025-07-24 01:03:10
Đi vào trong khoảng chừng mười phút, bia mộ của Tống Nghĩa Viễn và Trần Nhàn hiện ra trước mắt.
Bia mộ hai người đặt cạnh nhau, trên đó là ảnh thờ đen trắng, người trong ảnh đang cười. Tống Tri Hòa nhìn thẳng vào mắt họ, như đang nhìn nhau.
Trước bia mộ không có cỏ dại, cách một khoảng thời gian lại có người chuyên dọn dẹp. Tống Tri Hòa nhổ sạch đám cỏ dại không còn nhiều lắm, rồi đặt bó hoa huệ tây trong tay xuống trước mộ, đó là loài hoa Trần Nhàn thích khi còn sống.
“Em cứ nói chuyện với ba mẹ đi.” Mạnh Dục Châu đưa ô cho cô, rồi tự mình tránh sang một bên.
Màn mưa phùn mênh mông bay lất phất, đậu trên tóc anh, đọng lại một lớp hơi nước mịn màng. Thân hình cao lớn, thẳng tắp của Mạnh Dục Châu cũng trở nên mờ ảo trong tầm mắt.
Cho đến khi nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen giương ô che cho anh, Tống Tri Hòa mới thu hồi tầm mắt.
Cô thấp giọng kể lại tỉ mỉ cuộc sống và những trải nghiệm của mình trong khoảng thời gian này, sự trưởng thành và những thay đổi của bản thân, đem những điều giấu kín trong lòng không muốn nói ra, trút hết cho ba mẹ nghe.
Cuối cùng, cô nói: “Ba mẹ không cần lo lắng cho con đâu, con hiện tại sống rất tốt, chú út cũng đối xử với con rất tốt.”
“Nhưng mà, con vẫn muốn được sống cùng ba mẹ, con rất nhớ ba mẹ.”
Mạnh Dục Châu đứng cách đó hơn mười mét lặng lẽ nhìn cô, bóng dáng cô trước bia mộ trông thật nhỏ bé, yếu ớt.
Khoảng cách quá xa, anh biết cô đang nói chuyện, nhưng nội dung lời nói thì không nghe rõ. Sau đó, anh nghe thấy tiếng khóc thút thít khe khẽ.
Một nỗi đau xót xa từ trái tim lan tỏa ra, anh co những ngón tay đang buông thõng lại, nắm thành quyền.
Bao nhiêu tủi thân và đau khổ, hôm nay theo dòng nước mắt tuôn chảy. Tống Tri Hòa không biết đã khóc bao lâu, mới nín khóc.
Trong tầm mắt nhòe đi, cô thấy Mạnh Dục Châu trở lại trước mặt mình, một tay ôm lấy vai cô, một tay vỗ nhẹ lưng cô, đó là một sự an ủi không lời.
Tống Tri Hòa dựa vào vùng cổ anh, nước mắt lại như chuỗi hạt châu đứt dây.
Một lát sau, cô mới ngẩng đầu, qua quýt lau mặt, nói: “Cháu không sao rồi ạ.”
Cô vừa mới khóc xong, hốc mắt hơi sưng đỏ, chóp mũi và gương mặt cũng ửng hồng, trên lông mi vẫn còn vương những giọt lệ trong suốt.
Anh dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
Tống Tri Hòa từ trong lòng anh bước ra, đứng dậy, lúc này mới phát hiện mưa không biết đã tạnh từ lúc nào, khắp nơi đều là một màu xanh mướt.
“Chú út, tạnh mưa rồi.” Tống Tri Hòa thu ô lại, đi về phía cổng nghĩa trang.
Trước ngực một mảng ẩm ướt, Mạnh Dục Châu lúc này mới phát hiện Tống Tri Hòa đã làm ướt vạt áo trước của anh, một mảng trong suốt.
Anh như bị sai khiến, nâng bàn tay vừa lau nước mắt cho cô lên, trên lòng bàn tay, dính một giọt nước mắt nhỏ, là nước mắt của cô.
“Chú út, nhanh lên nào.” Bỗng nhiên Tống Tri Hòa quay đầu lại, phát hiện anh lại đứng yên tại chỗ không động đậy, đôi mắt ngây thơ đó nhìn anh.
Như lên cơn sốt, toàn thân anh trở nên nóng rực.
Đuổi kịp bước chân cô, vào lúc cô không hề hay biết, Mạnh Dục Châu như bị mê hoặc, đưa ngón tay lên khóe môi.
Nhẹ nhàng liế/m giọt nước mắt trong lòng bàn tay, tựa như thoáng chạm nhẹ vào mí mắt cô trong khoảnh khắc.
Vị hơi mặn, lần đầu tiên anh nếm được vị của nước mắt. Anh bỗng nhiên cảm thấy tội lỗi.
—
Sau cơn mưa, nhiệt độ không ngừng tăng lên, Bắc Thành trở nên ấm áp.
Cảnh sắc sân trường cũng rực rỡ hẳn lên. Dưới ánh mặt trời tươi đẹp, cây cối xanh tươi rợp bóng, những cành liễu bên hồ khẽ đung đưa theo gió, cành liễu mềm mại khuấy động mặt nước gợn sóng trong hồ nước xanh biếc.
Ăn cơm trưa xong, Tống Tri Hòa cùng Hạ Ninh thong thả đi về phòng học.
Từ sân bóng rổ truyền đến tiếng bóng đập xuống đất, thỉnh thoảng lại có tiếng reo hò cổ vũ khi bóng vào rổ.
Hạ Ninh nhìn ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, nheo mắt lại, thuận miệng nói: “Thời tiết nóng lên rồi đấy.”
Hiện tại đã là cuối tháng Tư, sắp bước vào tháng Năm.
Hạ Ninh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, gọi một tiếng: “Hòa Hòa…” Vừa đảo mắt qua, đã thấy Tống Tri Hòa đi về phía bồn hoa.
Bên cạnh ghế dài ở bồn hoa, Tống Cảnh Minh mặc đồng phục học sinh, đang ngồi xổm ở đó, tay cầm một cây xúc xích. Mà trước mặt cậu, là một chú mèo con toàn thân màu trắng.
Chú mèo con trông chỉ độ hai ba tháng tuổi, thân hình lông xù, đôi mắt dưới ánh mặt trời giống như một viên hổ phách trong suốt, đang từ từ liế/m láp cây xúc xích.
“Dễ thương quá đi mất.” Hạ Ninh cũng ghé lại, ba người vây quanh bên cạnh chú mèo con, trước mặt chú mèo nhỏ, trông như ba ngọn núi lớn sừng sững.
Chú mèo con hoàn toàn không sợ, mà vẫn thản nhiên tự tại ăn đồ ăn. “Sao trong trường lại có mèo con vậy? Nhỏ xíu à.” Tống Tri Hòa hỏi.
“Tớ cũng không biết nữa, mấy hôm trước mới gặp, các bạn học đi ngang qua sẽ cho nó ăn.” Tống Cảnh Minh cười nói, con ngươi dưới ánh mặt trời lấp lánh sáng ngời.
“Quá đáng yêu, cho tớ sờ một chút.” Hạ Ninh vươn tay, vu/ốt v/e vài cái trên cái đầu nhỏ xinh của nó.
Chú mèo con rất thân với người, sau khi ăn xong xúc xích, còn dụi dụi vào tay Tống Cảnh Minh mấy cái, cảm giác vô cùng quyến luyến.
Tim Tống Tri Hòa như muốn tan chảy, cũng nghịch ngợm chơi với nó.
“Tao không sờ suông đâu, lần sau gặp mặt sẽ mang đồ ăn cho mày.” Hạ Ninh nói.
Nựng nịu mèo con một hồi lâu, hai người mới vô cùng thỏa mãn mà rời đi. Tống Cảnh Minh nhìn chú mèo con đang kêu “meo meo”, khóe miệng lộ ra nụ cười.
“Ài, Hòa Hòa, suýt nữa thì quên, sắp đến sinh nhật cậu rồi, chuẩn bị đón sinh nhật thế nào đây?” Hạ Ninh bỗng nhiên nhớ tới vấn đề còn chưa hỏi.
Tháng Năm là sinh nhật của Tống Tri Hòa, cũng là lúc mạ sinh trưởng tốt nhất. Tống Tri Hòa cũng thật sự như bà ngoại mong đợi, ngày qua ngày khỏe mạnh lớn lên.
Tống Tri Hòa chưa bao giờ nhận ra, ngày tháng lại trôi nhanh như vậy, thế mà đã sắp đến sinh nhật rồi.
Sinh nhật năm trước, cô vẫn còn cùng ba mẹ, bạn bè đón mừng. Thêm một năm nữa, cô sẽ bước qua ngưỡng cửa 18 tuổi.
Khi đó, cô chính là một người trưởng thành độc lập rồi.
Tống Tri Hòa nói: “Vẫn chưa nghĩ nữa, hay là giống lớp trưởng vậy, gọi mọi người đến nhà tớ chơi?”
“Đừng nha, chú út của cậu ở nhà, bọn tớ đến sẽ gò bó lắm.” Hạ Ninh mở to hai mắt nhìn.
Có lẽ là vì vẻ mặt ít nói ít cười của Mạnh Dục Châu, khiến cho Hạ Ninh dù chỉ gặp anh vài lần, nhưng hình tượng gia trưởng nghiêm nghị, cứng nhắc đó đã ăn sâu vào tâm trí cô bạn.
Nhắc tới Mạnh Dục Châu, Tống Tri Hòa nhíu mày nói: “Chú út của tớ không có ở nhà.”
Sau Tết Thanh Minh không bao lâu, dường như anh trở nên công việc bận túi bụi, sau đó lại phải đi công tác, đã hơn nửa tháng rồi.
Vì lệch múi giờ, hai người ít khi liên lạc, chỉ nhắn qua vài tin nhắn.
Tống Tri Hòa đã nhiều lần nảy ra ý định gọi điện thoại cho anh, nhưng ban ngày thì sợ làm phiền anh nghỉ ngơi, buổi tối lại sợ làm phiền anh làm việc, thành ra chẳng đi đến đâu.
“Vậy thì được đó, tớ còn chưa đến nhà chú út của cậu bao giờ.” Hạ Ninh nói.
Trong nháy mắt đã sắp đến sinh nhật Tống Tri Hòa. Tống Tri Hòa liên lạc với Mạnh Dục Châu, hỏi có thể mời các bạn học về nhà chơi được không. Tin nhắn này gửi đi, cũng không nhận được hồi âm ngay lập tức.
Cô vẫn chưa nói rõ là sinh nhật của mình.
Lúc sau giờ học Tống Tri Hòa xem điện thoại, phát hiện Mạnh Dục Châu mấy phút trước đã trả lời một chữ “Được”.
Ngoài ra, không có gì khác.
------oOo------