Ngày Xuân Ấm Áp - Kim Tri Cửu - Chương 77
Cập nhật lúc: 2025-07-24 01:03:13
Sinh nhật Tống Tri Hòa vừa hay rơi vào thứ Bảy, không cần đi học, khiến cô có rất nhiều thời gian để trang trí nhà cửa.
Sáng sớm dì Vương đã đi chợ mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, bận rộn trong bếp.
Là bạn tốt, Hạ Ninh không ngủ nướng, sáng sớm đã đến nhà cô giúp đỡ. Xuống xe taxi, cô bạn đi qua khoảng sân nhỏ trước biệt thự, rồi nhấn chuông cửa.
Người mở cửa là Tống Tri Hòa. Tóc cô buộc lên, mặc một chiếc áo thun rộng, bên dưới là chiếc quần lửng màu đen và đôi dép lê màu trắng.
“Quà sinh nhật.” Hạ Ninh giơ chiếc hộp nhỏ trong tay lên nói.
Tống Tri Hòa mở ra, là một chiếc vòng tay bạc, kiểu dáng rất đơn giản, trên đó treo một mặt dây chuyền hình hoa linh lan.
“Đồ đôi chị em đó.” Hạ Ninh lắc lắc chiếc vòng trên cổ tay mình, cười nói.
Buổi chiều, bánh ngọt và đồ uống đặt trước được giao tới tận cửa. Phòng ăn cũng được trang trí ổn thỏa, chính giữa bàn, trong chiếc bình hoa pha lê cắm một bó hoa tươi.
Thời gian hẹn là 5 giờ chiều, không lạnh cũng không nóng, thời tiết mát mẻ.
Dì Vương sợ mình ở lại sẽ làm phiền đến hứng thú của mọi người, nên làm xong bữa tối liền về nhà, dự định sáng hôm sau sẽ đến sớm dọn dẹp bát đũa.
Khoảng 5 giờ chiều, mọi người lục tục kéo đến.
Tống Cảnh Minh và Trần Thư Văn đến gần như cùng lúc, lúc này đang ngồi trò chuyện với nhau.
Tống Tri Hòa chỉ mời một vài người bạn quan hệ tương đối tốt, phần lớn là bạn cùng lớp, mọi người đều rất quen biết nhau, trò chuyện rôm rả, không hề ngại ngùng.
Quà tặng được chất đống ở một chiếc bàn bên cạnh, cô định lát nữa sẽ mở.
Mộ Chu Chu thong thả đến muộn, trong lòng ôm một vò pha lê, bên trong là chất lỏng màu hoa hồng. Cô ấy áy náy nói với Tống Tri Hòa: “Xin lỗi nhé, tớ đến muộn một chút, tớ mang cho cậu thứ tốt này.”
Ánh mắt Tống Tri Hòa dừng lại trên vò pha lê.
“Đây là rượu mơ tớ tự ngâm đó, chua chua ngọt ngọt, ngon lắm.” Cô ấy tự hào nói, “Yên tâm, tớ uống thử rồi, nồng độ cồn rất thấp, không say đâu.”
Ở quê nhà phương Nam của Tống Tri Hòa, có phong tục dùng gạo nếp để ủ rượu nếp cẩm, dùng để mời khách vào những dịp lễ Tết.
Khi muốn ăn, dùng thìa múc một muỗng, sau đó thêm đường trắng, rồi pha với nước sôi. Thơm thơm ngọt ngọt, mang theo chút vị hơi chua, cũng không say lòng người, cô có thể uống được mấy bát lớn.
Bà ngoại cô ủ rượu nếp cẩm rất ngon, mỗi lần cô về đều sẽ ủ cho cô một ít. Từ khi đến Bắc Thành, cô rất ít khi được nếm lại hương vị đó.
Cô nghĩ, rượu trái cây nhà tự làm, nồng độ cồn chắc cũng không cao.
“Tớ nói cho cậu biết, cho thêm chút đá viên vào, vị càng ngon hơn.” Mộ Chu Chu nói.
Tống Tri Hòa nhận lấy vò rượu, bỗng nhớ ra trong tủ lạnh không có đá viên, thế là cô lấy khay làm đá, đổ nước tinh khiết vào rồi đặt vào tủ lạnh để làm đá.
Mọi người đều đã đến đông đủ, tất cả ngồi vào bàn. Tống Tri Hòa từ tủ lạnh lấy ra đồ uống đã được ướp lạnh.
Bạn học trạc tuổi này tụ tập lại với nhau luôn có vô số chủ đề, bữa cơm này ăn rất vui vẻ.
Ăn cơm xong, để mọi người không nhàm chán, Tống Tri Hòa cố ý mua một ít trò chơi cờ bàn. Thế là cả đám ngồi trên thảm, quây thành một vòng tròn chơi Ma Sói, Hạ Ninh làm người quản trò.
Mấy ván game qua đi, đèn đột nhiên tối sầm lại. Tống Tri Hòa có chút ngẩn người, không lẽ là mất điện sao?
Mọi người rất ăn ý cầm điện thoại di động bật đèn pin lên, hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Hạ Ninh thì đẩy một chiếc bánh kem từ từ đi tới.
Ánh sáng rất tối, nhưng trên mặt mỗi người đều nở nụ cười.
“Mau ước đi!” Sau khi hát xong, mọi người hoan hô nói.
Tống Tri Hòa nhìn ánh nến lung linh, chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại, ước ba điều nguyện vọng, sau đó thổi tắt nến.
Trong nhà sáng trở lại.
Lại là một trận tiếng hoan hô.
Tống Tri Hòa cắt bánh kem cho mọi người. Miếng bánh đầu tiên cô đưa cho Hạ Ninh, Hạ Ninh lại nói: “Miếng bánh đầu tiên đương nhiên là dành cho chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật rồi.”
Ăn bánh kem xong, mọi người lại bắt đầu chơi trò chơi. Tống Tri Hòa từ tủ lạnh đi lại lấy thêm chút đồ uống, cũng đem vò rượu trái cây Mộ Chu Chu chuẩn bị ra, cho mọi người nếm thử.
Tống Tri Hòa cầm một ly, nếm thử hương vị. Rượu mơ thêm đá viên vào uống mát lạnh, khi chạm môi cảm nhận được vị ngọt thơm dịu dàng, chua và ngọt đan xen, hương trái cây nồng nàn.
——
Tống Tri Hòa không biết bản thân cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Lúc mở mắt ra, ánh sáng tối tăm, một chiếc đèn gần phòng bếp còn sáng. Cô đang nằm trên ghế sô pha trong phòng khách, trên người đắp một tấm chăn mỏng.
Trong phòng không còn một tiếng động nào, xem ra mọi người đều đã rời đi.
Cô bỗng nhớ ra, cô đã uống mấy ly rượu mơ, cơn buồn ngủ ập đến, rồi ngã ra sô pha ngủ thiếp đi.
Cô mò mẫm khắp nơi, cuối cùng cũng chạm được vào điện thoại di động. Đập vào mắt là tin nhắn của Hạ Ninh: Bọn tớ về rồi, thấy cậu ngủ say quá nên không đánh thức, nghỉ ngơi cho khỏe nhé.
Cơn buồn ngủ như những con sóng cuộn trào lại ập đến, cô lại ngủ thiếp đi.
Tống Tri Hòa mơ một giấc mơ.
Cô trở về vùng quê hồi nghỉ đông, bà ngoại từ sáng sớm đã đứng ở cửa chờ, dùng đôi bàn tay thô ráp vu/ốt v/e tay cô, miệng lẩm bẩm: “Tay lạnh hết cả rồi, mau vào nhà đi, bà pha rượu nếp cho uống.”
Bà ngoại ở trong một ngôi nhà cấp bốn nhỏ, căn nhà rất nhỏ, sàn vẫn là sàn xi măng, lò rượu cũng là bếp củi đất.
Ba mẹ không chỉ một lần đề cập muốn đón bà về ở cùng, hoặc mua cho bà một căn nhà ở bên ngoài, nhưng bà đều không muốn, chỉ nói: “Mẹ ở đây cả đời rồi, bảo mẹ đổi chỗ khác, mẹ không muốn. Mẹ có chết già cũng muốn chết ở trong căn nhà này.” Bà ngoại cả đời đều ở trong căn nhà nhỏ này, nó đã gắn bó như máu thịt với bà.
Bà quét tước từng góc nhà sạch sẽ, trước sân sau hè nuôi gà vịt, cũng không thấy một chút mùi hôi nào.
Thế là ba mẹ không nhắc đến chuyện này nữa, chỉ nói muốn thuê người giúp việc cho bà, bà cũng không muốn, nói: “Mẹ còn chưa đến lúc không cử động được nữa đâu, vẫn còn tự chăm sóc mình được.”
Sức khỏe bà ngoại rất tốt, lên núi chặt củi, xuống sông bắt trai, mò hến, không phải nói chơi.
Bà mệnh không tốt, chồng bà hồi trẻ đi lính đánh giặc, từ đó về sau, không bao giờ trở về nữa.
Dưới gối bà không có con cái, một mình trông nhà, cũng không đi lấy chồng khác. Sau này, lúc bà đi chặt củi nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, là một bé gái sơ sinh đang khóc thút thít. Ôm đi hỏi khắp nơi không có kết quả, bà bèn nhận nuôi đứa bé đó, chính là mẹ của Tống Tri Hòa.
Có con gái, cuộc sống của bà ngoại có hy vọng. Chỉ là sau này mẹ cô đi lấy chồng, rời khỏi Nam Thành, bà ngoại lại trở nên cô đơn.
Sợ bà ngoại không người chăm sóc, mỗi tháng mẹ cô đều gửi một khoản tiền cho bà thím hàng xóm, nhờ bà ấy trông nom giúp.
Bà thím hàng xóm cũng tốt bụng, chồng mất sớm, con cái lập gia đình rồi lên thành phố, không về thăm lấy một lần. Ở nông thôn nguồn thu nhập có hạn, cuộc sống của bà cũng túng thiếu, có được số tiền này, cũng đỡ đần không ít.
Bà ngoại nhìn thấy hết, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
Tống Tri Hòa uống bát rượu nếp cẩm nóng hổi, bà ngoại nhìn cô với ánh mắt trìu mến, kể lại cho cô nghe những chuyện vui thời trẻ.
Bà liếc nhìn tờ lịch treo tường, nói: “Sắp Tết rồi, ba mẹ con mấy ngày nữa cũng sắp về rồi phải không.” Nếu không có gì thay đổi, ba mẹ cô thường đều về nhà ăn Tết.
Tống Tri Hòa uống bát rượu nếp ngọt ngào, gật gật đầu, hiểu rõ đây là một giấc mơ.
Trong lúc mơ màng, Tống Tri Hòa dường như nhìn thấy ánh sáng bên ngoài vụt lóe qua, cô nghe thấy tiếng bước chân, tiếng giày da gõ trên sàn nhà, từng tiếng một, rõ ràng lọt vào tai.
------oOo------