Nghe Cả Hoàng Cung Chửi Ta
Chương 7
27
Trăm năm sau.
Ma quân dựa vào pháp khí Đồ thần nỏ luyện từ tiên cốt, đánh đâu thắng đó, suýt nữa đánh lên tiên giới làm chủ tam giới.
Tiên giới không thể không ứng chiến, hai bên đánh nhau có qua có lại, các tu sĩ nhân gian cũng bị buộc phải tham gia.
Cuộc chiến tiên ma vô cùng thảm khốc, chỉ hơn nửa năm, vô số tu sĩ nhân gian tử nạn, vô số tiên nhân ngã xuống.
Nói ra thì lạ, Ma giới là bên đầu tiên gây ra loạn cục, ngoài giai đoạn đầu chiến tranh đánh đâu thắng đó, sau đó hầu như trận nào cũng bại.
Lòng người không đoàn kết, nội loạn liên miên, đại chiến chưa đến, sáu người thừa kế được Ma quân đích thân chỉ định đã chết mất bốn người, trong đó ba người chết vì tự giết lẫn nhau, một người chết vì phản loạn ở tiền tuyến.
Ma quân dù có tự đại đến ngu muội cũng nhận ra có điều không ổn nhưng đã quá muộn, ta không còn là công chúa mù lòa sống nhờ hơi thở của hắn nữa.
Trăm năm trước, hắn tự cao tự đại, không giết ta, nào ngờ đó lại là cơ hội cuối cùng để hắn giết ta.
Khi đại quân tiên giới tiến vào Ma giới, vô số hào quang của pháp khí chiếu sáng Ma vực vốn u ám quanh năm, sáng như ban ngày ở nhân gian.
Bên ngoài đang đánh nhau kịch liệt, ta trở về động phủ nhỏ năm xưa, lúc Văn Chỉ đến vẫn cầm thanh kiếm năm xưa.
Trăm năm trôi qua, giờ đây thân phận của chúng ta lại có sự thay đổi.
Ta là công chúa Ma giới tàn nhẫn giết hại vô số tiên nhân, hắn là một trong những thủ lĩnh tu sĩ nhân gian.
Lần này, hắn vẫn đỏ hoe mắt nhưng tay cầm kiếm không còn run nữa.
Ta vẫn không né tránh.
28
Đại chiến kết thúc với sự thất bại của Ma giới, đây là điều đã được dự đoán trước.
Điều mà không ai ngờ tới là, trong cuộc đại chiến lần này, những tu sĩ nhân gian bị cuốn vào một cách vô cớ lại lập được công lớn nhất.
Hai huynh đệ tu sĩ tự do ở Tây Hải là Văn Tâm, Văn Chỉ đã giết chết một đại tướng Ma tộc, chặt đứt cánh tay trái phải của Ma quân, không chỉ lưu danh ở nhân gian mà còn có một vị trí ở tiên giới.
Đệ tử trẻ tuổi của Linh Ẩn Sơn là Hồng Tú có thiên phú dị bẩm, chỉ tu luyện trong vòng trăm năm đã một mình đánh bại Ma quân, đoạt lấy Đồ thần nỏ của hắn.
Lại dùng Đồ thần nỏ bắn ba mũi tên phá hủy nguyên thần của Ma quân, khiến Ma quân không còn khả năng phục sinh.
Với trận chiến này, tu sĩ Hồng Tú đã trở thành chiến thần mới của tiên giới.
Ma quân bị giết, lại có được thần khí Đồ thần nỏ, các tiên nhân ở tiên giới vốn định thừa thắng xông lên, tiêu diệt toàn bộ Ma tộc để trừ hậu họa, sau khi kiểm kê tiên binh thì tự tin tiến thẳng vào sâu trong Ma vực.
Không ngờ cuộc chiến nhỏ quy mô tưởng chừng dễ dàng này lại kết thúc bằng việc toàn bộ binh lính tiên giới bị tiêu diệt.
Không chỉ có một số ít tướng lĩnh tiên giới chỉ huy quân đội hy sinh toàn bộ, còn đánh mất cả Đồ thần nỏ vừa mới đoạt được.
Ma quân mới của Ma vực là một nữ tử vô danh nhưng thực lực lại vượt xa Ma quân tiền nhiệm.
Rõ ràng là người Ma tộc nhưng lại vô cùng thông thạo các loại tiên thuật, có sức mạnh địch vạn người.
Khi tiên giới và các tu sĩ nhân gian còn đắm chìm trong niềm vui chiến thắng của cuộc đại chiến diệt ma, Ma quân mới đã dẫn theo hàng trăm tinh binh Ma tộc đánh lên Nam Thiên Môn, sau khi viết “Đến đây một chuyến.” lên Nam Thiên Môn mới quay về Ma vực.
Thế cục đảo ngược, mọi người mới nhận ra sự bất thường của cuộc đại chiến này.
Ma quân cũ thực sự đã chết nhưng Ma tộc chưa bao giờ thất bại, mọi thứ chỉ là một cuộc thanh trừng thay máu có chủ đích.
29
Khi chiến tranh đánh đến mức không ai có thể dễ dàng giết chết ai thì đã đến lúc hòa đàm.
Địa điểm ký kết minh ước tam giới được chọn tại ranh giới giữa tiên giới và Ma vực.
Người đại diện cho nhân gian tham gia ký kết hiệp ước là hai huynh đệ Văn Tâm, Văn Chỉ đã từ bỏ cơ hội phi thăng.
Người đại diện cho tiên giới là chiến thần Hồng Tú vừa mới phi thăng thành tiên và trưởng tử của Thiên quân.
Người đại diện cho Ma giới là Ma quân mới nhậm chức, Gia Nhược, người có tài năng xuất chúng.
Trời đất chứng giám, một khi đã lập ước, từ nay tam giới không can thiệp vào nhau, kẻ vi phạm sẽ vĩnh viễn rơi vào hư vô, không chết không diệt, mãi mãi chịu đau đớn tứ chi bị rút gân, rút xương lột da.
30
Lại ba năm sau, bên bờ sông Gia Nhược.
Ta đang nằm trên bãi cỏ tắm nắng thì đột nhiên bị một thanh kiếm xinh xắn chĩa vào ngực.
“Chỉ ba năm mà Ma quân đã ngang nhiên xuất hiện ở nhân gian, có phải là không coi minh ước tam giới ra gì không.”
Ánh nắng hơi chói mắt, ta không nhịn được nheo mắt lại: “Ta đương nhiên coi trọng minh ước nhưng các ngươi cũng thấy rồi đấy, ta không bị rút gân lột xương, cũng không rơi vào hư vô, không phải ta không tuân thủ minh ước, mà là minh ước không cho rằng ta vi phạm minh ước.”
Cơ thể mới của ta hoàn toàn được nuôi dưỡng bằng tiên cốt.
Bây giờ, ta là người, là tiên, cũng là ma.
Minh ước tam giới đương nhiên không có tác dụng với ta.
Tính tình nóng nảy của Văn Chỉ sau hơn một trăm năm vẫn không thay đổi gì, Văn Tâm vẫn điềm đạm như trước.
Văn Tâm vỗ nhẹ vào cánh tay đệ đệ, bảo đệ đệ thu kiếm lại rồi mới hỏi ta: “Ngươi làm nhiều chuyện như vậy rốt cuộc là vì sao?”
Hai huynh đệ họ đều không ngốc, đã sớm hiểu ra sự sắp xếp của ta.
Ta giả vờ không hiểu câu hỏi của hắn, trả lời không liên quan: “Để có một cơ thể khỏe mạnh, ngắm nhìn cảnh đẹp của tam giới, để không ai có thể bắt nạt ta, đáp án này ngươi có hài lòng không?”
Văn Tâm bị chặn họng, im lặng hồi lâu mới lại hỏi: “Ngươi sớm biết hôm nay chúng ta sẽ đến, vì sao lại đợi ở đây.”
Lần này ta không nói nữa, đưa tay ra hư không bắt lấy hai lần.
Hai thứ đồ vật được ném về phía hai người, một thanh kiếm và một chiếc quạt xếp.
Lúc trước, đoạn tiên cốt nhỏ của Linh Miểu đã được Ma quân cũ luyện thành Đồ thần nỏ, ngoài việc có thể hủy diệt hoàn toàn nguyên thần thì không có gì đặc biệt, đây là hai đoạn tiên cốt còn lại luyện thành, hữu dụng hơn Đồ thần nỏ nhiều.
Văn Tâm và Văn Chỉ đều nhìn ra giá trị của hai thứ đồ vật này, cũng biết được chúng được luyện từ cái gì nhưng không vội nhận lấy.
Văn Tâm trêu chọc: “Ta dùng hai pháp khí này đổi Đồ thần nỏ với ngươi được không?”
Ta liếc hắn một cái, đứng dậy phủi cỏ khô trên người.
“Thứ không biết hàng, thứ này hữu dụng hơn Đồ thần nỏ nhiều.”
Nói xong cũng không để ý đến họ, quay người đi về hướng cũ.
Đi được một đoạn, Văn Chỉ đột nhiên lên tiếng: “Hai trăm năm chúng ta gọi ngươi là mẫu thân, trong lòng ngươi nghĩ gì?”
Ta dừng bước nhưng không quay đầu lại, im lặng một lát mới nói: “Đương nhiên là vui.”
Văn Chỉ lại hỏi: “Vậy ba năm trước khi ta giơ kiếm đâm ngươi, ngươi có thất vọng không?”
Ta quay đầu nhìn vào mắt hắn: “Ta chưa bao giờ thất vọng, hai đứa con ta nuôi lớn đều rất tốt, đều kiên trì lập trường của mình, gánh vác trách nhiệm mà mình phải gánh vác, trên người không có oan hồn vô tội, hy vọng sau này các ngươi cũng có thể như vậy, không phụ lòng người đã từng đặt nhiều kỳ vọng vào các ngươi.”
Nói xong ta quay đầu lại không nhìn hai huynh đệ họ nữa, một bước đã đi xa ngàn dặm.
Thời gian dài đằng đẵng, sau này không gặp lại.
(Hết)