Nghênh Xuân
Chương 3
18
Khương Phù lờ mờ nhận thức được rằng bản thân không được coi là một cá thể độc lập.
Nàng đang trải qua quá trình thức tỉnh ý thức bình đẳng.
Tuy nhiên.
Ta cứ luôn nghĩ.
Trong xã hội phong kiến, chế độ hoàng quyền, việc một phi tần không có quyền lực bỗng thức tỉnh bình đẳng giới liệu là điều tốt hay xấu?
Theo trực giác, ta nghĩ rằng sẽ rất đau khổ cho nàng ta.
Đây cũng là lý do khiến ta e dè khi nói về việc nữ nhân cần độc lập, tự chủ.
Một số ý tưởng có lẽ tự mình lĩnh hội sẽ tốt hơn.
Sâu sắc hơn.
Cũng rõ ràng hơn.
Đương nhiên, ngay cả khi lĩnh hội thất bại, trong một môi trường xã hội như vậy, có lẽ đó là một điều may mắn.
19
Cả nhà mình ơi.
Có chuyện rồi.
Đêm qua, có ai đó đứng trước cửa phòng của Khương Phù.
C.hết t.iệt.
Chính Triệu Dịch là người nửa đêm gõ cửa Khương Phù, đánh thức ta dậy.
Vừa mới chợp mắt luôn á cha nội ơi!
“Khương Phù, mở cửa đi, là ta Triệu Dịch.”
…
Ha ha.
Có đ.iên không.
Khương Phù không mở cửa, ta mở.
Đồ thần kinh.
Nhìn vào mắt ta đây này.
Triệu Dịch đứng quay lưng về phía ta.
Ta cầm đèn dầu bước qua một cách lặng lẽ, vỗ nhẹ lên vai hắn ta.
Ngọn nến lay động, ánh sáng lờ mờ hắt từ cằm ta lên trên.
Oán khí ngút trời.
“Ý ngươi là ta gõ cửa có phải không?”
“AAA- ”
Ch.ết cười ý.
Dọa hắn sợ thành con gà rồi.
Thỏa mãn quá đi.
20
Hôm nay Triệu Dịch bắt đầu rơi vào trạng thái ép yêu.
Trong phòng ta.
…
Giờ Tý, khắc thứ tư, vừa qua nửa đêm.
Livestreamer kinh dị vừa tắt nến trong điện ngủ quay trở lại, thì phát hiện chiếc giường đã bị ai đó chiếm dụng.
Ta đứng đợi ngoài cửa cho đến hết giờ Tý.
Có tiếng ồn sau cánh cửa vang lên.
Khi tiếng vù vù của muỗi và vết sưng thứ ba xuất hiện, âm thanh từ sau cánh cửa dần im bặt.
Tuyệt vời! Cuối cùng cũng có thể quay lại phòng ngủ được rồi!
Bỗng nhiên,
Tiếng động lại vang lên từ sau cánh cửa.
Tiếng ngáy vang như sấm sét.
Haha.
Tiểu tử chế.t tiệt.
Ta quay người đi về phía điện ngủ của Khương Phù.
Kẻ dũng cảm ắt sẽ được hưởng giường lớn!
Ngày hôm sau, bạo quân ban thưởng rất nhiều vàng bạc châu báu.
Dành cho Khương Phù.
Nhưng mà!
Khương Phù đã chia cho ta một ít.
Hihi.
Ngạc nhiên quá!
Ta xin nguyện suốt đời chỉ yêu tiền, sống độc thân!
Tiền ơi—-
21
Khương Phù ngày càng được sủng ái.
Cụ thể kỳ trân dị bảo được chất đống trong cung nàng ta càng ngày càng cao.
Nhiều vô số kể.
Căn bản đếm không xuể.
Khương Phù thường xuyên dùng những món đồ này thu xếp các mối quan hệ, ban thưởng cho hạ nhân.
Triệu Dịch cũng thập phần dung túng nàng, không hề dị nghị gì.
Thái độ của nàng ta đối với Triệu Dịch dần trở nên ôn hòa, mối quan hệ giữa hai người cũng có xu hướng ổn định hơn.
Gần như không còn cãi vã nữa.
Nhờ vậy, ta cũng bớt được không ít lời.
Cứ như vậy, hơn một năm trôi qua.
Nếu không có gì bất ngờ, rất nhanh sẽ có chuyện xảy ra.
22.
Đêm nay, người được thị tẩm là Nhu Tần.
Nàng ta là đích nữ của Thừa tướng, vừa nhập cung chưa lâu.
Tháng này, Hoàng đế đã lật thẻ bài của nàng ta không ít lần.
Hôm nay cũng không phải ngoại lệ.
Ngoài trừ việc tháng này Nhu Tần liên tiếp được thị tẩm, đêm nay còn phát sinh một việc lớn khác.
Tẩm cung của Khương quý phi bốc cháy.
Sinh tử chưa rõ.
Ngọn lửa quá lớn,đã một tiếng rưỡi trôi qua vẫn không thể dập tắt được, các cung nữ cũng không thể xông được vào trong tẩm cung cứu người.
Lửa vẫn không tắt.
Căn bản không thể dập tắt được.
Ta bị vây trong tẩm cung.
Ta nghĩ ngợi một chút, sau đó liền nhắm mắt lại, nằm thẳng trên mặt đất.
Chẳng sao cả, c.hết thì c.hết thôi.
Cũng chỉ là một cái mạng hèn quèn.
Cũng coi như giải thoát.
?
Đợi đã.
Mông đau quá.
Có ai đó đang kéo ta đi, ma sát với mặt đất làm mông ta phát đau.
Ta mở mắt ra, dưới ánh lửa, Khương Phù mặc trên người một bộ trang phục cung nữ, khuôn mặt được trang điểm một lớp phấn dày khiến cho ngũ quan cũng trở nên mơ hồ.
Đen xì xì.
Ngũ quan méo mó.
Khác xa so với bình thường.
Nàng ta cong môi cười với ta, giọng điệu mang theo vẻ đắc chí:
“Ta đã sắp xếp vụ hỏa hoạn này, t.hi t.hể giả của hai người chúng ta cũng đã được chuẩn bị sẵn, sẽ có người thu dọn tàn cuộc cho chúng ta, ngươi chỉ cần theo ta xuất cung là được.”
“Không cần lo lắng.”
“Trần Hạnh tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau xuất cung.”
Hỏa hoạn, giả c.hết.
Và tự do.
Khói lửa cay nồng khiến hai mắt ta chua xót.
Ta đứng dậy, vươn tay kéo nàng vào trong lòng ôm thật chặt, ngọn lửa không ngừng thiêu đốt phía sau lưng chúng ta.
“Được.”
“Lần sau cứ gọi thẳng ta dậy là được, không được kéo nữa, đau mông lắm.”
Nàng ta gật gật đầu đồng ý, lôi một chiếc túi nhỏ từ phía sau người ra, mở ra cho ta xem.
“Đem nhiều không tiện, mục tiêu quá lớn.”
Trong túi có hai chiếc hà bao đựng đầy bạc vụn.
Còn có một chiếc trâm cài tóc.
Là chiếc trâm cài mà trước đây Khương Phù đã ban thưởng cho ta.
Trong số tất cả trang sức, đó chính là cái ta thích nhất.
Cũng là món đồ có giá trị nhất.
Ta không dám mang theo, sợ cung nhân kiểm kê di vật của Khương Phù sẽ phát hiện ra thiếu đồ, gây nguy hiểm cho hai người chúng ta.
Khương Phù bảo ta cứ yên tâm nhận lấy:
“Hơn một năm qua ta đã ban cho ngươi vô số đồ vật, bọn họ không thể nhớ hết được.”
Tuyệt!
Trong túi còn có hai miếng lót giày bằng vàng lớn.
?
Khương Phù giải thích:
“Loại này mang ra khỏi cung không dễ bị tra ra.”
Muội muội bảo bối của ta…
Đúng là cẩn thận chu đáo.
Thôi được rồi.
Những miếng lót giày đáng kinh ngạc!
23.
Chúng ta đeo lót giày, đeo hà bao, sau đó vội vàng rời đi.
Đúng lúc sắp ra khỏi cổng cung thì lại bị chặn lại.
Là thị vệ.
Hắn cầm kiếm chắn trước mặt chúng ta.
May mắn là hắn vẫn chưa kịp gọi người, vì vậy chỉ có ba chúng ta thôi.
May mà chỉ có một mình hắn.
Vẫn còn cơ hội trốn thoát.
“Trần Hạnh, ngươi nhất định phải trốn thoát.”
Khương Phù túm lấy vạt áo ta, nhỏ giọng nói:
“Hắn đến bắt ta, ngươi đi đi.”
Ta đứng chắn trước mặt Khương Phù, không nói gì.
Hắn rõ ràng cũng không cần câu trả lời của ta, tốc độ lao về phía về phía ta càng nhanh hơn.
Có lẽ muốn bắt sống chúng ta.
“Xin lỗi.”
Sau đó,
Hắn ta giật phăng lấy hà bao trên thắt lưng ta.
?
…
Mẹ kiếp.
Đi.ên mất.
Bạc của ta.
Bình tĩnh.
Tay ta siết chặt thành nắm đấm.
“Mấy chuyện làm xong phải xin lỗi thế này làm ít thôi…”
Không hiểu kiểu gì.
Ta lao lên muốn cướp lại thứ thuộc về bản thân.
Hắn nhét bạc vào trong lồng ngực, sau đó dẫn chúng ta đi ra ngoài.
Hắn nói đây là phí làm thuê.
Trong đó còn bao gồm một phần phí đưa tin nữa.
“Đừng đến Ly Quốc, hoàng đế ở đó cũng là một kẻ ngốc.”
“Hoàng hậu của hắn c.hết rồi, bây giờ hắn vẫn còn ngày ngày ôm cái x.ác vừa nôn vừa khóc, miệng còn lẩm bẩm gọi tên Nguyên Nguyên, nói rằng nàng ta chưa c.hết.”
“Ngày ngày khóc lóc, khóc phát tới đêm luôn. Khóc nhiều đến mức ta chịu không nổi, cuối cùng quyết định từ chức.”
“Cũng đừng đến Lệ Quốc, hoàng hậu và bạch nguyệt quang của hắn ngày nào đẩy nhau, rồi kéo nhau rơi xuống nước.”
“Kỷ lục cao nhất trong khoảng thời gian ta làm việc ở đó là một tháng vớt người mười bốn lần, thực sự vớt không nổi nữa, nên ta đã từ chức.”
“Còn cái tên hoàng đế Tào quốc, ta cũng chán chẳng muốn nói nữa.”
“Hắn ta đem người mình yêu tặng cho em trai, sau đó mới nhận ra người mình yêu chính là nàng ta, vì vậy liền sai ta đến phủ vương để cứu người. Vương gia nổi giận đùng đùng, r.út d.ao c.hém cho ta ba nhát.”
“Vết thương quá nặng, thế nên ta đã từ chức.”
Đủ rồi.
Quả là những lời khiến người ta rớt nước mắt.
Ta có cảm giác tên này đang âm thầm phát đ.iên.
Có lẽ bẩm sinh đã mở được skill thánh thể.
Làm việc! Làm việc! Làm việc! Hễ làm việc là hắn ta lại bắt đầu trở nên hung hăng, vô tình, quên cả mạng sống!
24
Ta và Khương Phù một đường đi về phía bắc.
Ba tháng sau, cuối cùng chúng ta cũng quyết định cư tại một thôn nhỏ.
Trên đường đi, chúng ta đã trò chuyện rất nhiều.
Từ lời kể của nàng ta, ta biết được người hôm đó giúp chúng ta thoát khỏi cung là một vị vương gia khác họ.
Trần Hạo.
Xuất thân võ tướng, từng lập nhiều chiến công g.iết giặc, vì vậy đã được làm phong vương.
Triệu Dịch rất kiêng dè hắn.
Trần Hạo nắm trong tay binh quyền, Triệu Dịch vẫn chưa tìm được cơ hội để tước đi binh quyền từ tay hắn.
Hắn ta sợ Trần Hạo làm phản.
Lo sợ cũng đúng.
Trần Hạo biết Triệu Dịch mắc chứng đau đầu khó trị, và cũng biết được tác dụng thực sự của Khương Phù.
Hắn ta vốn dĩ muốn trực tiếp giết chết Khương Phù, sau đó xuất binh bức cung.
Ta hỏi:
“Vậy tại sao hắn lại tha cho ngươi?”
Lúc đang nói chuyện, Khương Phù đang uống ngụm trà, nghe được câu hỏi của ta cũng không ngẩng đầu lên:
“Hắn ta nói hắn yêu ta.”
……
Nam nhân các người đúng là dễ yêu thật đấy.
Thật là,
Có thiên phú quá đi mất.
Nàng ta xì một tiếng:
“Lời này đến chó cũng không tin, nói nghe cho vui vậy thôi..”
Ta gật đầu đồng ý.
Nàng ta nói, bản thân không quan tâm lời nói và hành động của hai người này có nhất quán, có thực sự yêu thương nàng hay không.
Chỉ lợi ích thiết thực mới có thể khiến nàng ta lóa mắt.
Triệu Dịch mang lại cho nàng tiền bạc.
Trần Hạo lại tìm t.hi t.hể giả cho nàng ta, giúp nàng ta thu dọn tàn cuộc.
Bọn họ đều hữu dụng.
Vì vậy Khương Phù mới giữ thái độ tốt với bọn họ.
May mắn thay.
Tất cả mọi thứ đều suôn sẻ.
Dưới ánh nến, biểu cảm trên gương mặt Khương Phù đầy vẻ dịu dàng.
An nhiên, thư thái.
Ta rót thêm trà cho nàng, hỏi tiếp:
“Nếu Trần Hạo đã ham mê sắc đẹp của ngươi, sao lại dễ dàng tha cho ngươi được?”
Nàng ta lại nháy mắt với ta, cười ranh mãnh:
“Ta đã hạ độc hắn.”
“Giải dược chỉ có mình ta có, hắn sợ c.hết.”
Đêm hôm đó, ta nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, cuối cùng chỉ nói một câu:
“Vất vả rồi.”
Một mình nàng đã tính toán mọi thứ.
Rất khó tưởng tượng làm thế nào mà chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi Khương Phù lại có thể tính toán được mọi điều chu toàn đến vậy.
Nàng an ủi ta:
“Trước đây ta thích nam nhân, sau đó uống thuốc Đông y nên khỏi rồi.”
“Ta đã nghĩ thông suốt rồi, giờ nhìn họ ai cũng như cá rô phi biến đổi gen, còn phải cố nhẫn nhịn để nói chuyện với bọn họ thôi.”