Nghênh Xuân
Chương 4
25
Trong suy nghĩ của ta.
Kể từ khi Khương Phù nhận thức được sự tồn tại của bình đẳng, có lẽ nàng đã từng đau khổ bất lực vì không thể thay đổi hiện trạng.
Nhưng nàng ta khi đó tuyệt đối không giống như lúc này,
Vô cùng dũng cảm.
Sau khi triệt để nhận ra vấn đề, Khương Phù đã tự mình lên kế hoạch cho mọi thứ.
Ta cảm thấy thật xấu hổ.
Trong suy nghĩ của bản thân, ta đã vô tình bỏ qua những năng lực của phụ nữ – lòng dũng cảm để sống sót trong nghịch cảnh.
Khả năng thiên phú của phụ nữ.
Vĩ đại đến vậy.
26
Ta và Khương Phù ở lại tại một thôn nhỏ.
Hai đôi lót giày thêu vàng đủ để chúng ta sung túc cả đời.
Hết tiền thì lại cạo đi một lớp.
Còn có chiếc trâm cài tóc.
Đá quý trên đó đã bị ta gỡ ra đem đi bán.
Phần còn lại cũng bị ta nấu chảy.
Sau đó đem đi đổi lấy tiền.
Giàu!
Chúng ta bây giờ vô cùng giàu có.
Chúng tôi còn nhận một đứa trẻ về nuôi dưỡng.
Năm đó nó lên mười.
Cậu nhóc gầy gò, cả cơ người bị đ.ánh đầy thương tích, mái tóc rối tung như một đống cỏ khô, bùn đất bám ở kẽ móng tay đen xì.
Cậu nhóc đang nằm úp sấp trên mặt đất, cố gắng với lấy nửa chiếc màn thầu đã bị ngấm nước bẩn.
Vô cùng thảm hại.
Đứa trẻ mười tuổi trông chỉ mới sáu hoặc bảy.
Giống như một củ khoai tây nhỏ.
Chúng ta đặt tên cho thằng bé là Khương Trừng*, mong rằng trái tim thằng bé mãi mãi trong sáng như pha lê.
(*姜澄, 澄 trong 澄澈 có nghĩa là trong sáng như pha lê)
Cuộc sống của Khương Trừng rất sung túc.
Về cả vật chất lẫn tinh thần.
Bài học đầu tiên chúng ta dạy cho thằng bé chính là – tôn trọng người khác.
Bất kể giới tính.
Nhóc con học rất tốt.
Ừm thì.
Chủ yếu là do chúng ta dạy giỏi.
Rất có thiên phú làm thầy.
Bỏ qua đi.
Khi Khương Trừng mười lăm, thằng bé nói muốn ra ngoài xông pha một chuyến.
Hai mươi tuổi, thằng bé trở về, mang theo một vị cô nương.
Thật tốt.
Có vẻ cậu bé đã tìm được một người người bạn đời tâm đầu ý hợp.
Chúng ta đều rất mừng cho nó.
27
Chúng ta còn lén lút nhét cho cô gái không ít tiền, còn mua cho cô ấy một căn nhà.
Không còn cách nào khác.
Hai mẹ của Khương Trừng thực sự quá giàu.
Dưới sự hỗ trợ của chúng ta, Khương Trừng cùng vợ nó đã mở ra một trường học.
Học phí khá thấp.
Còn có những phần học bổng.
Khương Trừng đã từng hỏi chúng ta, tại sao không phải miễn phí hoàn toàn.
Ta cười nói:
“Miễn phí không nhất định là tốt.”
“Có một số người phải có chút đánh đổi trả giá thì mới biết quý trọng.”
“Khoa cử có thể là bàn đạp để thu hẹp khoảng cách giai cấp, nhưng bách tính bình thường đi theo con đường này sẽ gặp phải nhiều khó hơn nhiều so với con cháu quan lại.”
“Ngoại trừ tài nguyên không đủ, họ có thể còn phải đối mặt với sự ngăn cản của cha mẹ.”
Khương Phù tiếp lời:
“Có đôi khi chúng ta bắt buộc phải chấp nhận sức mạnh lớn mạnh của ngoại lực.”
“Sự ngăn cản của cha mẹ chính là ngoại lực, học phí bọn họ bỏ ra cũng là ngoại lực. Họ có thể sẽ vì những chi phí đầu tư cho tương lai này mà tiếp tục cố gắng, mà những cố gắng này sẽ đem lại hy vọng cho bọn họ.”
Vì vậy, con chỉ nên giảm thấp học phí.”
Ta và Khương Phù đều hiểu rõ—
Chừng nào chế độ phong kiến còn tồn tại, bình đẳng sẽ không bao giờ có thể hoàn toàn đạt được.
Mà tất cả những gì chúng ta làm được, cũng chỉ có vậy mà thôi.
28.
Mỗi ngày ngoài trừ đi làm, Khương Trừng sẽ về nhà dọn dẹp nấu nướng.
Đã hơn ba mươi mà vẫn cao gầy anh tuấn như trước.
Yêu gia đình, đó là phương pháp thẩm mỹ tốt nhất cho nam giới.
Có đôi khi ta cũng cố gắng gượng giúp thằng bé nấu một hai bữa cơm.
Nhưng mà,
Lúc bắt đầu hăng hái, sau đó bắt đầu chán nản, kiệt sức.
Cuối cùng là bỏ cuộc.
Con trai yêu quý.
Mẹ con không cố ý đâu.
29.
Ngày Khương Phù qua đời, ta vẫn còn sống.
Biết vậy thì c.hết trước đi cho xong.
Còn phải vừa khóc vừa giúp nàng dọn dẹp di vật.
Phiền c.hết.
Nàng để lại một lá thư:
“Trần Hạnh, thấy chữ như thấy người, hy vọng ngươi có thể mỉm cười.
Lần đầu gặp gỡ, Triệu Dịch muốn g.iết cô, ta đã cố gắng ngăn cản, nhưng hình như đã thất bại.
Ta vì cô mà chống lại hắn, hắn rất tức giận, s.át ý lộ rõ.
Ta chỉ có thể nhượng bộ, để cô trở thành cung nữ.
Thực xin lỗi.
Nhưng sinh mệnh quý giá hơn tất cả.
Đây chính là điều mà cô đã dạy ta trong đêm ta muốn tìm đến cái c.hết.
Mỗi đêm sau khi rời cung, ta đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Vì tự do.
Cũng là vì cô.
Vì cô đã lặng lẽ thức tỉnh ta, khiến ta thay đổi.
Đúng vậy.
Có lẽ có những điều phải tự mình lĩnh hội mới là tốt nhất.
Sâu sắc nhất.
Cũng rõ ràng nhất.
Chúng ta đã cùng nhau nuôi dạy Khương Trừng.
Một việc thật vĩ đại.
Khi thằng bé đề xuất ý tưởng thành lập trường học để thu hẹp khoảng cách giữa các tầng lớp, ta rất xúc động.
Thằng bé đã làm được điều mà chúng ta không dám làm, dũng cảm hơn cả chúng ta.
Khương Trừng được chúng ta nuôi dạy rất tốt,
Lễ phép, có tầm nhìn, tôn trọng người khác, và quan trọng hơn là có một tư tưởng độc lập.
Là một người rất ưu tú.
Ta đoán cô sẽ trách ta đi trước.
Rất xin lỗi.
Nhưng ta muốn.
Lần này, hãy để ta làm người đi trước.
Gửi đến gia đình của ta,
Đêm bình an.”
Ba năm sau khi Khương Phù qua đời, ta cũng không qua khỏi.
C.hết vì bệnh.
Khương Trừng khóc nức nở chôn cất chúng ta bên cạnh nhau.
Thật không có tiền đồ.
Sinh ly tử biệt chính là bài học cuối cùng mà chúng ta dành cho con.
[Phiên ngoại] Khương Trừng
Ta là một cô nhi.
Đó là chuyện trước khi ta lên mười, sau năm mười tuổi đó, tôi có hai người mẹ.
Một người họ Trần, một người họ Giang.
Ta gọi họ là Trần Hạnh nương và mẹ Khương Phù a nương* để phân biệt.
(Khương Trừng gọi 1 người là nương, một người là a nương để phân biệt nên tui để nguyên nha)
Hai người họ khá giàu có.
Vì vậy ta đã có được một cuộc sống không lo ăn mặc, không còn phải chịu đ.ánh đ.ập, khổ sở.
Thật tốt.
Bài học đầu tiên họ dạy ta là tôn trọng người khác.
Bài học thứ hai là——
Học cách khiêm tốn cúi mình.
Nương đã nói:
“Khiêm tốn chính là cách tốt nhất để một người đàn ông trở nên tốt đẹp.”
A nương cũng đồng ý với người.
Được rồi.
Hai người họ luôn có đạo lý của mình.
Ta chỉ cần học là được.
Khi rảnh rỗi, họ sẽ đưa ta đi khắp nơi du ngoạn, trải nghiệm những cuộc sống khác nhau.
A Nương nói:
“Đọc một cuốn sách, đi vạn dặm đường.”
Ta cũng rất có thiên phú trong việc học hành.
À đúng.
Nương nói phải biết khiêm tốn.
Vậy thì cũng hơi có thiên phú đi.
Năm mười lăm tuổi, ta nói với hai người họ ta muốn thi cử đỗ đạt sau đó làm quan.
Nhưng lại vấp phải sự phản đối gay gắt.
Lúc đó, ta mới biết được những điều họ phải trải qua trước kia.
Nương cười đùa: “Con à, con không thể thi công chức đâu, hồ sơ lý lịch của con không đạt yêu cầu.”
Được rồi, ta đành gác lại giấc mơ vậy.
Ta rời nhà đi làm thuê, kiếm tiền làm việc thiện.
Nương và a nương vỗ vai ta, mỉm cười: “Con trai đi đường bình an nhé!”
Nghe nói, ta chỉ vừa mới đi được một canh giờ, hai người họ đã quay người đến tửu lâu ăn uống no say rồi.
Cũng coi như tự thưởng cho bản thân.
Nên vậy.
Trên đường, ta gặp được một vị cô nương tên Giang Triều Đệ*.
(*招娣, nghĩa là mong muốn sau khi sinh đứa con gái này ra sẽ có được thêm một người đệ đệ)
Ta không thích cái tên này cho lắm, nhưng lại rất thích nàng ấy.
Ta đưa nàng trốn thoát khỏi gia đình. Giữa đêm đen, chúng ta nắm tay nhau thật chặt, cùng nhau chạy trốn vào trong núi sâu.
A nương nói đây là chào đón mùa xuân mới.
Hai người họ đặt cho nàng ấy một cái tên mới: Giang Hứa Triều, có nghĩa là hướng về bình minh.
Ta cùng với A Triều thành lập một ngôi trường, cũng coi như là giúp hai người mẹ của ta hoàn thành tâm nguyện. Việc truyền bá tư tưởng bình đẳng cho bách tính đơn giản chính là là chống đối lại hoàng quyền.
Nương và a nương có thân phận đặc biệt, tốt nhất là không nên bị chú ý.
Nhưng ta thì khác.
Việc này có thể khiến ta rơi vào tình cảnh bị xử t.rảm.
Vậy thì cứ để ta làm đi! Dù sao cũng cần phải có ai đó đứng lên đấu tranh.
A nương mất rồi.
Một tháng sau khi bà ra đi, Hoàng đế Triệu Dịch và Hộ quốc Đại tướng quân Trần Hạo cũng lần lượt lâm bệnh qua đời.
Thuốc thang vô hiệu.
Nương nói: “Bọn họ nói chính là vật bồi táng cho a nương con.”
Được rồi.
Hay là ta đem bọn họ về cho a nương nhỉ.
Nương mắng ta khùng.
Khiêm tốn.
Lúc nào cũng phải biết khiêm tốn.
Tôi đóng cửa trường học, quyết tâm thi cử.
Lần đầu tiên đã giành được vị trí đầu bảng.
Vô cùng nhẹ nhàng.
Ta đã nói rồi mà, ta có rất có thiên phú trong việc học hành đó!
Những năm tháng sau đó, ta dốc sức cải cách chế độ khoa cử cùng trường học. May mắn thay, tân hoàng là một vị vua anh minh, mọi việc diễn ra rất suôn sẻ.
Trên triều, ta thường xuyên nhắc nhở các quan lại:
“Các vị phải luôn nhớ ‘lấy dân làm gốc’!”
Về phần A Triều, nàng quyết tâm theo đuổi con đường buôn bán.
Nhờ sự nhạy bén cùng với nỗ lực, nàng đã kiếm được rất nhiều tiền.
Một phần lợi nhuận thu được, nàng dùng vào cứu trợ thiên tai.
Trong xã hội trọng nam khinh nữ thời bấy giờ, việc một nữ tử có thể đạt được vị thế như vậy quả là không dễ dàng.
Nhờ sự ảnh hưởng của A Triều, ngày càng nữ tử tham gia buôn bán.
Ta rất kiêu ngạo.
Nhưng… chết tiệt!
Hình như ta không xứng với nàng ấy nữa thì phải
Có chút tự ti.
Được rồi.
Nữ giới vốn nên như vậy.
Hay nói cách khác —
Bọn họ hoàn toàn có thể không buôn bán cũng không làm quan.
Miễn là có thể tự do đưa ra lựa chọn, không bị xã hội gò bó ép buộc.
Sự thay đổi của thời đại cần phải phù hợp với nguyện vọng của đa số người dân.
Thật may mắn, phụ nữ chiếm khoảng 50% dân số thế giới.
Về tình hay về lý, chúng ta không thể phớt lờ tiếng nói của họ.
A Triều cũng ra đi trước ta.
Trước khi ra đi, nàng nắm lấy tay ta nói:
“Ta rất vui vì được trở thành một người phụ nữ như hai mẹ.”
Ta cũng vậy.
Sau đó, ta cũng đi rồi. May mắn thay, sau khi ta mất đi, chế độ khoa cử và hệ thống trường học đã được hoàn thiện hoàn toàn, thúc đẩy cải cách toàn diện.
Những việc còn lại được phần lại cho những người còn ở lại.
Chúc mọi điều đều tốt đẹp.
[Kết thúc.]