Nghịch Mệnh - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-08 21:46:19
"Bản tiên hỏi ngươi nữa, rút x ư ơ n g tẩy t ủ y, l ộ t da đổi gân, trừ sạch thú tính để hóa thành . Làm như thế tu vi sẽ sụt giảm nghiêm trọng, thể lên về nữa, ngươi bằng lòng ?"
Tĩnh Dung thượng tiên liên đài, ánh mắt mang theo từ bi, xuống bậc thềm.
Không là đang , chỉ một con kiến hôi nơi đất bụi.
Thương tích do trừng phạt vì cáo tội còn khép miệng, theo động tác cúi đầu của , toạc đôi ba chỗ, m á o tươi rỉ từng dòng.
“Tiểu tiên… nguyện ý.”
Tĩnh Dung thượng tiên , dài than một tiếng:
“Nữ tu mang thiên mệnh và khí vận của cả nhân giới, tất cả đều trong vòng xoay của đại đạo.”
“Kẻ tiên chức như ngươi vốn thể cáo tội nàng , nay ngươi vứt bỏ tiên , từ bỏ linh thể… càng thể gì nàng cơ chứ?”
Ta rũ mắt, để bóng tối che khuất thần sắc.
“Tiểu tiên chỉ xem một . Đi xem thử kẻ đại đạo chọn trúng , vì cớ gì diệt tộc nhân , cướp .”
Vì cớ gì?
Huyết mạch yêu tộc trong sôi trào, phẫn nộ cuộn dâng, ngọn lửa phẫn hận thiêu đốt trong đang đè xuống một cách chậm rãi.
Từ khoảnh khắc khoác chiếc áo chứa m á o của tộc , đạp mây lên thiên cung cáo trạng, thì khắp nơi là trở ngại trùng trùng.
Hình Thần thì Triều Tịch cung chúc thọ, Thiên Đế đóng cửa tiếp khách.
Ngay cả Lâu Khu tiên quân xưa nay vẫn công chính, cũng bằng ánh mắt phiền chán.
Ta cầu ai giúp đỡ, đành Thạch Môn giới, tuyệt vọng gào lớn:
“Ta Lộc Thục nhất tộc! Vạn năm từng cõng chư thần vượt qua Quy Hư, trấn phong yêu ma, cường giả trong tộc gần như tận diệt! Ngàn năm , chiến tranh với dị tộc, tộc dùng tinh nguyên nuôi pháp khí cho tiên môn, tộc vì chuyện đó mà tu vi đại tổn, cảnh giới rơi rụng.”
“Thần tiên nạn, chúng xẻ tim moi gan mà dâng hiến! Nay cả tộc tu sĩ hạ giới tàn s á t, chẳng thể cáo ai, chẳng thể hỏi ai ?!”
Cuối cùng, Lâu Khu tiên quân mới chịu mở miệng.
Hắn một bộ nghĩa chính ngôn từ, tựa như đang đuổi một đứa trẻ náo loạn:
“Nếu nhờ công lao của tộc ngươi, ngươi tiên chức như hôm nay?”
“Chuyện nữ tu ở hạ giới ngươi đừng nhắc nữa. Thiên cung ắt sẽ bồi thường thích đáng cho tộc ngươi. Còn ... đại đạo tự sắp đặt.”
Rốt cuộc cũng nhịn nữa.
Lộc giác ngẩng cao, một ngụm yêu hỏa phun thẳng từ cổ họng:
“Tiên chức gì, sắp đặt gì chứ. Ta chỉ một chữ công đạo! Ta nàng, trả cho !”
Trên y bào trắng ngà lộng lẫy của Lâu Khu tiên quân, thiêu thủng một mảng.
Hắn hừ lạnh một tiếng:
“Nữ tiên nhỏ nhoi, mà gan cũng lớn thật đấy. Người ! Kéo nàng xuống đánh đủ mười đạo Lôi hình cho bổn quân!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nghich-menh/chuong-1.html.]
Ta kẻ chịu mười đạo lôi hình, kéo đến liên đài của Tĩnh Dung tiên tử.
Nàng là vị tiên tử nhân từ nhất thiên cung.
Như lúc , nàng , sắc mặt đượm buồn:
“Tử Dần, năm xưa mẫu ngươi đưa ngươi lên thiên cung, cầu một tiên chức cho Lộc Thục nhất tộc, ngươi là vì ?”
Vì Lộc Thục nhất tộc còn hưng thịnh như xưa, mà huyết mạch cùng lộc giác đều là linh vật tu hành thượng phẩm.
Mẫu tộc trưởng, tiếc mặt mũi, hạ cầu lấy một tiên chức cho , chỉ mong thiên cung che chở.
Nếu ngày vì mang ngọc mà chịu tội, cũng đến nỗi mặc đồ s á t.
Ta cúi đầu dập trán đất, khóe môi lạnh.
Cá lớn nuốt cá bé… Nữ tu , lời … hóa sai.
Là mẫu nghĩ quá , là tộc nhân quá đỗi ngây thơ.
Thấy đáp lời, Tĩnh Dung tiên tử bỗng khẽ thở dài:
“Thôi thôi, đây cũng là kiếp trong mệnh ngươi. Đi … xuống hạ giới , chớ quên ngươi còn đồng tộc ở núi Xử Dương.”
Tiên âm dứt, pháp quyết bạt cốt của Tĩnh Dung tiên tử lập tức phát động, muôn vàn tiên khí hóa thành tơ vàng, cắm sâu thể .
[Bạt cốt: Nhổ xương khỏi thể.]
Lột da, rút gân, bẻ xương, rút m á o…
Lực đạo cường đại xé thành từng tấc nhỏ, từng mảnh từng mảnh tái hợp thành hình .
Trong mê mê hồ hồ, tiếng than bất đắc dĩ của Tĩnh Dung tiên tử:
“Lộc Thục nhất tộc… chẳng ngờ vẫn còn một kẻ cứng cỏi như . Ta còn tưởng nàng chịu nổi cơ chứ!”
Tỉnh Dung tiên tử vị tiên nhân nhân từ nhất thiên cung . Vậy nên cầu nàng giúp thoát xác thành , giáng xuống hạ giới.
Mười đạo lôi hình đủ khiến thấu rõ:
Thiên cung , thể nào đòi công đạo từ nó cả.
Thậm chí hôm nay, sống sót cũng khó.
Trên nữ tu mang thiên mệnh , ẩn giấu cấm kỵ mà thể chạm .
Đã … chi bằng bước thế giới của nàng, dùng cách của , giành công bằng.
Dù , nàng một lòng phi thăng, mà nguyện vứt bỏ tất cả, vì nàng mà đọa nhập nhân gian.
…
Khi tìm Lạc Bình Sương, nàng đang trong tư thế thủ thắng, với tư cách là tử thiên tư bậc nhất trong trăm năm qua, đoạt hạng đầu trong đại hội tiên môn.
Ta giữa một đám phàm nhân từ xa xôi ngàn dặm tìm đến Túc Sơn cầu đạo, ngẩng đầu nàng vị đại sư tỷ nơi đỉnh núi, thu danh kiếm kiếm Bạch Hồng đầy phong tư.
“Chư vị đồng môn, cùng các vị tu giả từ xa đến. Tại hạ Lạc Bình Sương, tử của Đồng Quang chân nhân phái Thanh Môn.”