Nghịch Mệnh
Chương 1
1.
Ta đi tìm Thái tử bị lũ cuốn trôi ở sông Vị Hà suốt ba ngày trời.
Kiếp trước, Thái tử theo lệnh vua đi tuần tra thì không may gặp phải một trận lũ lớn bất ngờ, bị thất lạc khỏi thân binh, lúc được tìm thấy đã đang trong tình trạng nguy cấp.
Vậy nên bây giờ ta muốn trở thành người cứu hắn.
Sau khi tìm thấy Thái tử, ta đã đưa hắn về nhà rồi giấu đi.
Trận lũ quá lớn khiến cho những thân binh đi tìm kiếm hắn đều không thể đi qua, cộng với sự ngăn cản của ta, hắn cũng không thể thể liên lạc được với bất kỳ người thuộc hạ nào.
Hắn sống ở nhà ta hơn ba tháng trời, ta giúp hắn chữa trị vết thương, hắn sẽ cùng ta đi lấy thuốc để ta khám bệnh tại nhà, giúp đỡ cho những người dân bị ảnh hưởng bởi thiên tai.
Khi lũ rút, hắn nói với ta một cách trìu mến: “Tư Tư, nàng là người phụ nữ tốt nhất mà Cô từng gặp. Cô muốn đưa nàng hồi kinh.”
Sau khi gặp lại thuộc hạ của mình, Thái tử đã đi thẳng phủ Thái Phó để gặp Thẩm Di, nàng ta chính là người mà hắn đã đính hôn từ khi còn nhỏ, là Thái tử phi tương lai của hắn.
Nàng cũng chính là người đã ép ta sinh con rồi giết ta ở kiếp trước.
Kiếp trước chỉ vì nàng ta bẩm sinh thể hàn, lại không muốn uống thứ thuốc có thể gây hủy hoại đến dung mạo của mình nên đã ép ta thay mận đổi đào ngủ cùng với Thái tử.
Sau khi sinh được hai người con trai trưởng, ta bị ép uống độc tự sát.
Thẩm Thái Phó chính là người đứng đằng sau tất cả chuyện này, mặc dù ông ta biết rõ ta mới là trưởng nữ của ông ta.
Ta căm hận bọn họ đến tận xương tủy.
2.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười sáu của Thẩm Di nên Thẩm phủ có rất đông khách khứa lui tới.
Ta nhìn thấy nàng ta mặc bộ quần áo lộng lẫy, phong thái yểu điệu xinh đẹp đang đứng đợi ở cửa.
Nhìn thấy nghi trượng của Thái tử, Thẩm Di không chút dè dặt mà chạy ra khỏi nhà nói: “Thái tử ca ca, thật may vì người đã bình an trở về.”
“Thái tử ca ca, người đặc biệt trở về để mừng sinh thần của Di nhi sao? Mấy ngày nay Di nhi thật sự rất lo lắng…”
Lời nói của nàng ta đột nhiên dừng lại.
Có lẽ nàng ta đã nhìn thấy ta đang được Thái tử ôm trong ngực, cùng ngồi trên lưng ngựa.
“Thái tử, nàng là ai vậy?” Giọng nàng ta trở nên nghẹn ngào.
Thái tử đỡ ta xuống ngựa trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, đồng thời đưa quà chúc mừng sinh thần cho Thẩm Di: “Thẩm Tư Tư là ân nhân cứu mạng của Cô, Cô sẽ cầu xin phụ hoàng cho phép Cô được lấy nàng ấy.”
Đám người đang vây xem xung quanh nhất thời im lặng.
Thẩm Di nhin về phía Thái tử bằng ánh mắt khó tin, sau đó hung tợn nhìn ta.
Ta đứng thẳng lưng lên, nhìn nàng ta với ánh mắt đầy khiêu khích.
Nàng trông như muốn nghiền nát ta thành tro.
Trùng hợp thay, ta cũng thế.
3.
Trong phòng, Thánh thượng đang mắng Thái tử hành sự lỗ mãng.
Ta quỳ gối phía sau Thái tử, bày ra bộ dạng phục tùng.
Thẩm Di cũng đang ở đó, nàng ta lôi kéo Thẩm Thái Phó cùng vào cung.
Sau khi Thánh thượng giảng đạo lý cho Thái tử xong liền quay sang hỏi ta muốn được ban thưởng thứ gì. Nghe thấy vậy ta liền quỳ xuống đất nói: “Thưa bệ hạ, dân nữ chỉ mong được ở bên cạnh hầu hạ Thái tử.”
Thánh thượng liền gật đầu.
Hoàng hậu mỉm cười đáp lại: “Di nhi vừa nói muốn Thẩm tiểu thư đây cùng nàng về phủ Thái Phó. Dù sao ngươi cũng xuất thân từ thôn quê, cần phải dạy dỗ mới có thể vào phủ Thái tử.”
Khóe miệng Thẩm Di nhếch lên, ánh mắt kiêu ngạo nhìn về phía ta như thể đang nhìn một con kiến sắp bị giẫm chết.
Ta run rẩy, rưng rưng nước mắt cầu xin nhìn Thái tử.
Cô cô đã từng nói, thứ làm bệ hạ dễ lung lay nhất đó chính là nước mắt mỹ nhân. Hai cha con họ phụ tử liền tâm, chắc hẳn Thái tử cũng như thế.
Quả nhiên, cơ thể của Thái tử run lên, gương mặt lộ ra vẻ đau khổ, nói: “Phụ hoàng, Tư Tư là ân nhân của nhi thần, không thể đối xử với nàng ấy như một nô tì được.”
Thánh thượng cũng cảm thấy không ổn, ông không vui liếc nhìn Hoàng hậu và Thẩm Di: “Thẩm Tư Tư, trẫm cho phép ngươi được vào phủ Thái tử.”
“Ngươi còn có mong muốn gì khác không?”
Ta lấy từ trong lòng bàn tay ra một miếng ngọc bội, giơ cao lên nói: “Dân nữ cầu xin bệ hạ hãy giúp dân nữ tìm lại người thân của mình. Dưỡng mẫu của dân nữ từng nói, phụ mẫu của dân nữ đều ở kinh thành. Miếng ngọc bội này chính là tín vật.”
Đây mới thật sự là thứ mà ta muốn được ban thưởng.
4.
Một ánh mắt sắc bén, lạnh như băng quét qua, ta vẫn hoàn toàn bất động.
Thánh thượng lập tức cảm thấy có hứng thú, ông cầm lấy miếng ngọc bội cẩn thận xem xét, dường như phát hiện ra gì đó, trong lòng có chút nghi ngờ.
Ta quay mặt sang một bên, vô tình để lộ nốt ruồi đỏ trên tai giống hệt Thẩm Thái Phó.
Thánh thượng lập tức suy đoán nói: “Thẩm Thái Phó, trẫm nhìn thấy trên mặt ngọc bội này có ẩn chữ Thẩm, chẳng lẽ Thẩm Tư Tư chính là trưởng nữ bị thất lạc của nhà ngươi?”
Trong lễ hội đèn lồng mười hai năm trước, tàn dư của tiền triều đã lẻn vào kinh thành bắt cóc trưởng nữ của Thẩm gia và Thái tử khi họ đang ngắm đèn lồng.
Để thuận lợi cho việc di chuyển ngày hôm đó, vú nuôi đã giúp nữ tử Thẩm gia cải trang thành nam trang.
Khi Thái tử mất tích, kinh thành bị giới nghiêm. Dư nghiệt của tiền triều vội vàng bỏ trốn, chỉ mang theo nữ nhi của Thẩm gia, do Thẩm Thái Phó chỉ cho bọn chúng đó là Thái tử.
Thánh thượng cảm động bật khóc, ra lệnh vị trí Thái tử phi sẽ dành cho trưởng nữ của Thẩm Thái Phó.
Sau đó những tên dư nghiệt này đã bị bắt giữ, nhưng không một ai biết được tung tích trưởng nữ của Thẩm gia ở đâu.
Để an ủi thê tử khỏi đau khổ, Thẩm Thái Phó đã tìm thấy một cô bé mồ côi có ngoại hình tương tự và nhận làm trưởng nữ, hiện tại chính là Thẩm Di.
Thẩm Di bị sự suy đoán của Thánh thượng làm cho kinh ngạc không nói lên lời.
Thẩm Thái Phó bật khóc nói: “Nửa tháng sau vụ án, người hầu của vi thần đã tìm thấy thi thể tiểu nữ nhưng ngọc bội bên người lại không cánh mà bay.”
“Thẩm cô nương là một người lương thiện, tâm tính tốt bụng, lại có duyên với miếng ngọc bội này, vi thần xin nhận nàng làm nữ nhi, đó cũng là may mắn của thần.”
Ta thầm cười nhạt.
Ông ta trả ba nghìn lượng bạc để thuê sát thủ truy sát ta. Ta phải dùng một hộp đông châu thượng hạng lấy trộm trong nhà để cầu xin tên sát thủ tha mạng, dạy ta võ công và y thuật.
Hắn ta nói dối với Thẩm Thái Phó rằng ta đã chết rồi, sau đó tùy tiện tìm một cái xác của dân chạy nạn chết đói thay thế ta.
“Khởi bẩm Thánh thượng, dân nữ chỉ tìm kiếm phụ mẫu thân sinh chứ không tìm kiếm vinh hoa phú quý.”
“Dân nữ sẵn sàng nhỏ máu để tìm người thân.” Ta cúi đầu van xin lần nữa.
Thánh thượng đồng ý.
Sau nửa nén nhang, hai giọt máu đầu ngón tay nhỏ trong bát ngọc đã hòa tan làm một.
Sắc mặt Thẩm Thái Phó đột nhiên thay đổi, như thể bị bao phủ bởi lớp băng lạnh giá.
Ánh mắt của ông u ám nhìn ta.
5.
Thái tử đích thân hộ tống ta trở về Thẩm phủ, theo sau đó còn có một đạo thánh chỉ.
Thánh thượng phong cho ta làm huyện chủ Bình An.
Cửa chính Thẩm phủ mở to, mọi người quỳ xuống, nghênh tiếp thánh chỉ.
Ta từ trong đám đông đi vào trong đại sảnh.
Liễu thị lau đi nước mắt nắm lấy tay ta: “Tư Tư, mẹ đã đợi con rất nhiều năm rồi, xem như cũng đợi được con quay trở lại.”
Ta nhớ lại ở kiếp trước, khi bị giam trong tiểu viện ở phủ Thái Phó, bà ấy cũng khóc như vậy nói với ta: “Không phải mẹ không thương con, chỉ là sợ thân phận của con sẽ khiến người ta chỉ trích về thân thế của Di nhi, sẽ trở ngại thanh danh Thái tử phi của con bé. Con ở trong viện chăm sóc tốt cho bản thân, mẹ có thời gian sẽ đến thăm con.”
Bà ấy cũng không còn đến nữa.
Ta vẫn chưa nghĩ xong có cần phải rơi vài giọt lệ đối phó cho qua, Thẩm Di từ ngoài cửa tựa như một cơn gió xông đến, nàng ta giơ tay lên định đánh ta.
“Ngươi là đồ đê tiện, dám quyến rũ Thái tử ca ca.”
Ta đỡ cánh tay của nàng ta, thuận tay cho nàng ta một cái tát thật mạnh: “Ngươi láo xược. Ta được đích thân Thánh thượng phong làm huyện chủ, một kẻ vô phẩm vô cấp như ngươi, còn dám vô lễ với ta.”
Thẩm Di mảnh mai bị ta đánh ngã xuống đất, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Ta lạnh lùng nhìn qua từng người từng người trong phòng, tất cả mọi người đều cúi đầu.
Liễu thị chỉ có thể ôm Thẩm Di nhỏ giọng an ủi.
Ta không định tiếp tục quấy rối nữa: “Mẫu thân, nghe người ta nói trưởng nữ của Thẩm gia sống ở viện Bích Tâm, trong viện đã thu xếp ổn thoả chưa?”
Trên mặt Liễu thị đã sớm thu vào dáng vẻ làm bộ làm tịch như người mẹ hiền, ánh mắt mang theo chán ghét trả lời ta: “Viện Bích Tâm hiện nay Di nhi đang ở. Chỗ ở của con ta đã sắp xếp nơi khác rồi.”
Ta nhếch khóe miệng, không tức giận, ngược lại cười nói: “Thôi vậy, nếu Thẩm phủ đã không có ý nhận huyện chủ như ta làm trưởng nữ, ngày mai ta sẽ đến diện kiến Thánh thượng, cầu người cho ta dời đến phủ đệ khác.”
Cây gậy của Thẩm lão phu nhân gõ xuống nền nhà đùng đùng, sắc mặt Liễu thị thay đổi ngay lập tức.
“Di nhi chuyển đến Thuỵ Hương các, viện Bích Tâm trả về cho huyện chủ. Sáng sớm mai mở từ đường, đưa huyện chủ trở về vị trí đích trưởng nữ, Di nhi thành đích thứ nữ.”
Liễu thị vẫn muốn vãn hồi: “Lão thái thái, Di nhi là Thái tử phi…”
Ta cười vui vẻ nói: “Mẫu thân, ta cũng nghe về việc hôn sự này, năm đó Thánh thượng ban thưởng vị trí đó cho trưởng nữ, người đã bị bắt cóc thay cho Thái tử…”
Ta cố ý dừng lại, không nói thêm gì nữa.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên kỳ lạ, không ai lên tiếng nhưng thần sắc mỗi người khác nhau.
Thẩm Di nghe được câu này liền phun ra một ngụm máu.