Nghịch Mệnh
Chương 2
6.
Buổi tối, sát thủ thúc thúc trèo qua tường đến gặp ta.
“Tư Tư, bạn bè trong cung của Anh Cô nói, qua mấy ngày nữa Thái hậu và Hoàng hậu muốn gặp ngươi.”
“Nếu có thể qua được cửa này, vị trí Thái tử phi chắc chắn là của ngươi.”
“Cô cô có nói nên làm như thế nào hay không?”
“Anh Cô chỉ bảo ta nói với ngươi, ở trong cung này, Thái hậu là lớn nhất, bà ấy là một người biết lí lẽ.”
Ta gật đầu, lại nhờ thúc ấy giúp cho một việc.
Mười ngày sau, ta vào cung, được Thái hậu triệu kiến.
Đợi ta hành lễ theo quy củ xong xuôi thì Hoàng hậu cũng đã ngồi vào chỗ của mình.
Thái hậu là người hiền lành, vẻ mặt bà ấy tươi cười khen ngợi ta: “Đúng là cô nương nhà Thái phó, nhiều năm không ở kinh thành nhưng vẫn đoan trang khéo léo như vậy.”
Hoàng hậu tỏ vẻ không vui, muốn nói lại thôi nhìn vào ta.
Ta kính cẩn hồi đáp: “Hồi bẩm Thái hậu, dưỡng mẫu của thần nữ từng là nữ quan trong cung. Sau khi nhận nuôi dưỡng thần nữ thì dốc lòng dạy dỗ, thần nữ từ nhỏ có đọc qua một số sách, đối với lễ nghi trong cung cũng hiểu biết đôi điều.”
Thái hậu có chút kinh ngạc, bà ấy mỉm cười gật đầu nói: “Ngươi thật là người có phúc khí.”
Kiếp trước ta ngẫu nhiên biết được, trên trấn có một cung nữ xuất cung tự thân lập nghiệp, không lập gia đình, bình thường sống bằng nghề dạy dỗ con gái của các gia đình quyền quý.
Kiếp này ta nhẫn nhịn chịu đói, đi bộ mười dặm, ở trước cửa nhà bà ấy ba ngày, khẩn thiết cầu xin bà ấy: “Cô cô, từ nhỏ ta đã thông minh, xem qua là nhớ, nếu cô cô có thể dạy ta trở thành một nữ tử chuẩn mực, tự sẽ có rất nhiều người mời cô cô làm thầy.”
Cuối cùng bà ấy đồng ý nhận nuôi ta.
Cái phúc khí này là tự thân ta cầu tới.
Hoàng hậu không nhịn được nói: “Thẩm Tư Tư, bên ngoài đều đang lan truyền lời đồn về việc Thánh thượng ban hôn cho ngươi, vì ngươi đã hai lần cứu Thái tử, mà không phải là Di nhi, người đã có hôn ước nhiều năm với Thái tử, ngươi có gì giải thích không?”
Ta hết sức lo sợ mà quỳ xuống: “Hồi bẩm Thái hậu nương nương, năm đó hôn ước của Thái tử thật là do Thánh thượng ban thưởng cho thần nữ, mặc dù Thẩm Di không phải con gái ruột nhưng cũng thay thần nữ tận hiếu nhiều năm như vậy, bản thân thần nữ không dám so bì.”
Ngày đó ta đã nhờ sát thủ thúc thúc giúp ta tìm người kể chuyện đi lan truyền chuyện này ở các quán trà và tửu lầu, càng nhiều người nghe càng tốt.
Bây giờ mọi người đều biết ta chính là người được Thánh thượng phong thành huyện chủ bởi vì hai lần cứu Thái tử.
Năm đó người người ca tụng Thánh thượng chính trực, vì trả ân mà ban hôn từ nhỏ. Đương nhiên là ban thưởng cho ta, trưởng nữ đích thực. Thẩm Di chỉ là tu hú chiếm tổ mà thôi.
Hoàng hậu nhất thời nghẹn lời, Hoàng thái hậu ngược lại cười tiếp tục hỏi ta: “Thế bây giờ Tư Tư muốn như thế nào?”
Ta vận công dồn lên làm sắc mặt ửng đỏ, lời nói mang theo sự khó xử trả lời Thái hậu: “Nếu Thái tử điện hạ không chê bai, Tư Tư nguyện noi gương Nga Hoàng Nữ Anh, cùng Di muội muội hầu hạ Thái tử.”
Hoàng thái hậu cười mà không nói gì.
Hoàng hậu ho nhẹ một tiếng: “Thẩm Tư Tư, ngươi nguyện ý làm trắc phi?”
“Thần nữ cảm thấy không thỏa đáng.”
Thần sắc của Hoàng hậu đột ngột thay đổi, vừa định mở miệng quở trách, ta đắn đo rồi nói: “Chính phi hay trắc phi của Thái tử đều xuất thân từ phủ Thái phó, khó tránh thiên vị thái quá, thần nữ nguyện hạ thấp thứ vị của mình.”
Hoàng thái hậu biểu cảm hài lòng: “Đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện.”
7.
Ngày hôm sau, Thánh chỉ ban hôn tới.
Thẩm Di quỳ xuống phía trước ta, nàng quay người, nghiến răng, nhìn ta đầy hận ý: “Ngươi đợi đấy, tiếp nhận thánh chỉ, ta chính là Thái tử phi, ta sẽ không buông tha cho ngươi.”
Ta cúi đầu không nói, im lặng chờ đợi tuyên chỉ.
“Nữ nhi Thẩm Tư Tư của Thái Phó, dịu dàng như nước, tính tình đoan trang, đặc biệt ban hôn với Thái tử, trở thành Thái tử phi.”
“Nữ nhi Thẩm Di của Thái Phó, tướng mạo xuất chúng, đặc biệt ban hôn với Thái tử, trở thành Lương đệ của Thái tử.”
Sau khi thánh chỉ được công bố, ta đứng dậy tiếp nhận thánh chỉ.
Thẩm Di vẫn bất động tại chỗ, đôi mắt đỏ hoe nhìn như muốn cắt ta ra thành nghìn mảnh.
Thẩm Thái phó bước lên trước nhận thánh chỉ thay nàng ta, nhìn sắc mặt ông có vẻ bình thường, chỉ là ánh mắt hết sức ngoan độc.
Sống hai kiếp, ta vẫn không biết hận ý sâu sắc của ông ta đối với ta do đâu mà đến.
Liễu thị ngồi bệt trên đất, ánh mắt sợ hãi, đau xót, tham vọng của bà ta đã bị dập tắt: “Làm sao đồ tai hoạ này có thể trở thành Thái tử phi, Di nhi tội nghiệp của ta…”
Thánh chỉ này không vượt ngoài mong đợi của ta.
Bây giờ người người đều biết ta là Thái tử phi danh chính ngôn thuận, hoàng thất cũng không muốn bị người dân coi là kẻ vong ơn bội nghĩa.
Điều quan trọng nhất là ta mới là con gái ruột của Thẩm Thái phó.
Thái tử liên hôn, hiển nhiên là muốn tìm một người có huyết mạch tương xứng.
Ngày hôm qua, ta đã nói sẽ toàn tâm toàn ý chỉ lo nghĩ cho Thái tử, bọn họ tự nhiên sẽ càng sẵn lòng phong cho ta vị trí Thái tử phi này.
Ba tháng sau, ta sẽ từ phủ Thái phó gả tới phủ Thái tử.
Kiếp trước, đây là con đường dẫn tới hoàng tuyền.
Hiện tại, nên đến lượt Thẩm gia phải đi con đường này.
8.
Thái tử thành hôn, mười dặm hồng trang.
Giờ lành đến, ta và Thái tử nhập cung cử hành đại lễ.
Thẩm Di được đưa vào phủ Thái tử trên một chiếc ghế hoa đi vào từ cửa sau.
Cô cô và sát thủ thúc thúc đều đến làm thị tì cho ta, cùng ta vào phủ Thái tử.
Thái tử đã có tình cảm với ta từ trước, lại là tân hôn, chúng ta cùng trải qua một đêm xuân ấm áp.
Năm ngày sau, Tô trắc phi vào phủ, một số mỹ nhân cấp bậc hơi thấp cũng lần lượt đến.
Đêm nay, Thái tử nghỉ ngơi tại chỗ Tô trắc phi. Tô trắc phi là con gái của một võ tướng, tính cách hoạt bát lại ngay thẳng, so với sự dịu dàng và nhỏ nhẹ của ta, nàng ấy mang một vẻ riêng biệt. Thái tử cũng có một chút yêu thích đối với nàng ấy.
Ta phái những người hầu khác đi ra ngoài, cầm ngọn nến đi về phòng nhỏ đằng sau cửa ngầm.
Phủ Thái tử là một ngôi nhà cổ của tiền triều được sửa chữa lại, không biết trong kiếp trước, làm sao Thẩm Di lại biết được nơi bí mật này.
Phía sau cánh cửa là một căn phòng tối.
Căn phòng rất nhỏ, chỉ đủ chứa một chiếc giường cho một người và một cái bàn trà, cùng với đồ dùng vệ sinh.
Ngày ta bị đưa vào đó lần đầu tiên, ta đã bị bỏ thuốc câm, từ đó mất đi giọng nói.
Ban ngày, vì sợ ta gây ồn ào làm phiền người khác nên họ buộc ta vào giường, không thể động đậy dù chỉ một chút.
Ta phải nhờ người khác giúp đỡ để ăn uống và đi vệ sinh, còn thường xuyên bị đánh đập, mắng mỏ và làm nhục.
Buổi tối, nếu Thái tử chưa đến, ta được phép đi lại bằng chân trần trong căn phòng nhỏ này.
Nếu phát ra bất kỳ âm thanh nào, ngay lập tức sẽ là một cuộc hành hạ khiến người ta sống không bằng chết.
Khi Thái tử đến để thị tẩm, ta sẽ được tắm rửa sạch sẽ, cho uống một loại thuốc bí mật rồi được đưa lên giường. Loại thuốc này khiến ta mất khả năng di chuyển, dễ dàng bị điều khiển nhưng lại rất dễ mang thai. Trong căn phòng có đốt nến thơm, khi Thái tử hít vào, ý thức của hắn sẽ trở nên mơ hồ nhưng dục vòng không ngừng.
Thẩm Di rất yêu Thái tử, mỗi khi ta thị tẩm xong, nàng sẽ trừng phạt ta để giải tỏa cơn giận. Thẩm Cảnh Vân, ca ca tốt của ta đã đưa tới một cây roi có thể gây đau đớn vô cùng, nhưng bên ngoài không để lại một chút dấu vết.
Suốt bốn năm đó, ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Điều duy nhất ta có thể làm là lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Ta nghe được rất nhiều tin tức từ trong và ngoài phủ Thái tử, về thiên tai nhân họa, về thời cuộc chính trị.
Một ngày, Liễu thị đến thăm nữ nhi, bà ta do dự hỏi: “Người đó còn khỏe không?”
Thẩm Di chỉ cười lạnh, nói: “Khỏe hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì. Lúc trước, nếu đã quyết định sử dụng nàng ta vì hy vọng huyết mạch của Thẩm thị sẽ có một ngày leo lên ngôi vị cao quý. Đã vậy, mẫu thân cũng không nên mềm lòng.”
Liễu thị im lặng một lúc, từ đó không hỏi thêm bất kỳ câu nào.
Ta mở mắt nhìn bầu trời trong bóng tối, nước mắt trào dâng, lòng như tro tàn.
Nguyên nhân đưa ta vào địa ngục này không chỉ có Thẩm Di, mà còn có cả cha mẹ ruột của ta.
9.
Dù trong lòng chứa đầy hận thù nhưng ta cũng sẽ không vội vàng nhất thời.
Cùng với cô cô, ta đã quản lý mọi việc trong phủ Thái tử.
Ba tháng sau, ta đã hoàn toàn làm quen với mọi thứ.
Ta đặt tai mắt của mình ở khắp mọi nơi trong phủ.
Thái tử và ta vô cùng ân ái, hàng tháng hắn sẽ nghỉ ở chỗ ta mười ngày.
Thời gian còn lại, ngoài Tô trắc phi có ba ngày cố định, hắn sẽ chia đều ân sủng cho những người khác, không có độc sủng bất kỳ ai.
Ngay cả Thẩm Di, người cùng ta vào phủ, cũng chỉ được ở lại cùng hắn một tối mỗi tháng.
Chớp mắt đã đến trung thu, ta cùng Thái tử vào cung tham dự gia yến.
Hoàng hậu thấy ta thì lạnh lùng nói: “Thái tử phi, ngươi đã lấy Thái tử gần nửa năm mà vẫn chưa mang thai, trong phủ Thái tử cũng không có ai mang thai. Ngươi có biết mình sai ở đâu không? ”
Ta chưa kịp trả lời, Thái tử đã vội giải thích: “Thái y nói do lần trước con bị thương nặng, cần phải điều dưỡng một thời gian, không nên vội vàng việc sinh con nối dõi.”
“Vậy khi nào mới có thể?” Thánh thượng cũng cảm thấy hơi lo lắng.
Ta ngay lập tức trả lời: “Hôm qua thái y vừa đến phủ bắt mạch, nói rằng Thái tử đã hồi phục. Thần thiếp đã ra lệnh gỡ bỏ thuốc tránh thai.”
Hoàng đế vuốt râu, cười nói: “Vậy trẫm sẽ đợi phủ Thái tử con cháu đầy đàn.”
Ta lợi dụng cơ hội xin ân điển, vội nói: “Phụ hoàng, nếu Thái tử có con trai đầu lòng, có thể mời phụ hoàng ban tên được hay không?”
Thánh thượng vui vẻ đáp: “Hoàng trưởng tôn của trẫm, tất nhiên sẽ là trẫm ban tên.”
Ngày hôm sau, trong phủ Thái tử có tin đồn, Thánh thượng rất coi trọng con trai trưởng của Thái tử, sẽ đích thân ban tên.
Vài ngày sau, tin đồn ngày càng được lan truyền rộng rãi, đã biến thành Thánh thượng rất coi trọng con trai trưởng của Thái tử, có ý định phong làm Hoàng trưởng tôn.
Tâm tư của mọi người trong phủ Thái tử đều thấp thỏm.
Vài ngày sau, vào ngày sinh nhật của Thái tử, phu thê Thẩm Thái phó đều đến tham dự.
Liễu thị chỉ cúi đầu chào ta, sau đó ngay lập tức yêu cầu gặp Thẩm Lương đệ.
Ta đồng ý.
Vào buổi tối, khi Thái tử từ yến tiệc trở về, khuôn mặt của hắn đầy u ám.
Hắn lạnh lùng quát mắng: “Thẩm Thái phó dám ám chỉ Cô không được lạnh nhạt với Thẩm Lương đệ, bây giờ ông ta còn muốn can thiệp vào chuyện hậu viện của Cô.”
Thẩm Thái phó luôn coi Thái tử là hậu bối còn nhỏ tuổi, đặc biệt thích dạy dỗ Thái tử.
Những năm gần đây, Thái tử đã lớn tuổi, mâu thuẫn giữa hai người ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Ta quỳ gối xuống, cúi đầu nói: “Hôm nay mẫu thân đã đến thăm Thẩm Lương đệ, thiếp đoán Thẩm Lương đệ có chút lời oán giận cùng phụ mẫu. Phụ mẫu coi nàng như con gái ruột, bây giờ thiếp lại là Thái tử phi, họ tự nhiên sẽ lo lắng nàng ấy bị ấm ức.”
Thái tử cười lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Từ đó trở đi, Thái tử không bao giờ bước vào phòng của Thẩm Di nữa.
Nàng ta bắt đầu lo lắng.