Nghịch Mệnh
Chương 4
15.
Ta vội vàng đến viện của Lý Lương viên, chưa kịp vào đã nghe thấy tiếng khóc từ bên trong.
Ngô thái y hành lễ nói: “Thái tử phi, thai nhi không thể giữ được.”
Nghe đến đây, mắt ta bỗng dưng tối sầm lại, cơ thể mềm nhũn té ngã ra sau.
Khi ta tỉnh dậy, đèn đuốc đã được thắp sáng.
Ngô thái y và cô cô của ta đứng ở trong phòng nói: “Chúc mừng Thái tử phi, người đã có thai rồi.”
Ta giật mình, rồi vui mừng hỏi lại: “Thật sao?”
Cô cô của ta vội vàng xác nhận: “Chắc chắn rồi, Thái tử điện hạ còn đang ở trong cung, nô tỳ đã cho người đi báo tin vui.”
Ta cúi đầu, đưa tay vuốt ve bụng dưới, hỏi thái y: “Con ta có ổn không?”
Ngô thái y gật đầu: “Chỉ cần người không làm việc quá sức là được.”
Ta cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên nhớ ra một điều, nói: “Ngô thái y, làm phiền ngài cũng kiểm tra cho cả những người khác trong phủ, biết đâu có người như ta, không biết mình đang mang thai.”
Một lúc sau, người hầu của Tô trắc phi đến báo tin, chủ tử của nàng cũng có tin vui.
16.
Thái tử trở về với gương mặt rạng rỡ cùng nụ cười trên môi, còn đem theo rất nhiều phần thưởng từ trong cung.
“Tư Tư, nàng còn chưa nhìn thấy mẫu hậu thay đổi sắc mặt đâu nhỉ? Lúc mới nghe thái y báo Lý Lương Viên sảy thai, người tức giận đến nỗi muốn gọi nàng vào cung để dạy dỗ. Khi người ở trong phủ lần lượt đến báo tin nàng và Tô trắc phi đều mang thai, mẫu hậu đã rất vui vẻ, còn lôi kéo Cô đi tìm Hoàng tổ mẫu và Phụ hoàng để xin ban thưởng cho các ngươi. Bây giờ mẫu hậu chỉ cầu mong cho hai người các nàng được mạnh khỏe.”
“Đứa trẻ này đúng là điều may mắn, đến thật đúng lúc.”
Không có sự trùng hợp nào từ bên trong cuốn sách, sự trùng hợp chính là ở trong tay tác giả.
Thẩm Di trên danh nghĩa là muội muội của ta, đối với chuyện sảy thai, trong cung chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta. Bây giờ ta và Tô Trắc Phi đều đang mang thai, hai thai đổi một thai, tự nhiên sẽ có thể trốn thoát được kiếp nạn này.
Ta mím môi mỉm cười, đưa tay đón nhận chiếc áo choàng mà Thái tử vừa cởi ra.
Hắn nắm tay ta nói: “Nàng đừng cử động, bây giờ nàng là người quan trọng nhất.”
Ta ngoan ngoãn buông tay, nói: “Về chuyện sảy thai…”
Thái tử trả lời ta một cách thờ ơ: “Cô đã nghe báo lại, dù có bị tra hỏi đến đâu thì người hầu đó đều chỉ nhận do bản thân ham chơi, muốn thu hút con mèo lại gần, việc Lý Lương Viên sảy thai chỉ là sự việc ngoài ý muốn, việc xử lí Thẩm Lương đệ, ngày mai trong cung sẽ có lệnh truyền xuống.”
Tim ta lặng đi một nhịp, chỉ là mệnh lệnh truyền xuống, xem ra hình phạt sẽ không quá nặng.
“Về phần Lý Lương Viện, để nàng ta tĩnh dưỡng cho thật tốt.” Hắn đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Có lẽ cũng không nghỉ nổi mấy ngày.”
Ngày thứ hai, trong cung truyền mệnh lệnh: “Thẩm Lương đệ không quản giáo được người hầu, giáng vị xuống làm Chiêu Huấn, cấm túc một tháng.”
Liên quan đến việc hại chết con nối dõi của Thái tử mà lại chỉ bị giáng vị và cấm túc khiến ta khá thất vọng.
Sau đó ta nghĩ thông, chỉ cần Thẩm Thái phó còn nắm chức, Thánh thượng và Hoàng hậu cũng cần phải đắn đo rất nhiều.
Ta cảm ơn công công, cũng lười để ý đến bộ dạng khốn khổ của Thẩm Di, nói: “Thời gian này hãy để nàng ta chuyển đến viện của Lý Lương Viện.”
Sắc mặt của nàng lập tức tái nhợt, mở miệng muốn nói gì đó nhưng ta đã nhanh chóng vẫy tay ra hiệu cho người đưa xuống dưới.
Mặc dù Lý Lương Viện không nhảy nhót được mấy ngày nhưng cũng nên cho nàng ta cơ hội để trút giận.
Cô cô đến tìm ta, sát thủ thúc thúc đã tìm thấy và bắt được ngoại thất của Lý Thị lang.
Phu nhân của Lý Thị lang là đường tỷ của Hoàng quý phi, tính tình tàn ác, kiêu ngạo, cho dù trong phủ chỉ có hai cô con gái, cũng không cho phép Lý Thị lang nạp thiếp.
Ông ta chỉ đành vụng trộm nuôi ngoại thất ở bên ngoài, sau khi sinh được con trai thì càng coi trọng đứa con này hơn.
Kiếp trước, chính vì đứa con trai này mà Thẩm Thái Phó đã ép ông ta gánh tội thay, hiện tại ta muốn dùng đứa bé đó ép ông ta khai ra Thẩm Thái Phó.
Không biết ông ta có xứng đáng để ta hợp tác hay không.
17.
Lý Thị lang đã chết rồi.
Khi Thái tử mang thánh chỉ đến để bắt người thì mới phát hiện ra ông ta đã bị đầu độc chết từ bao giờ.
Ta thật sự đã đến muộn một bước.
Chắc chắn một điều, Thẩm Thái Phó đã phát hiện ra việc Thái tử đang điều tra hành vi tham ô của Lý Thị lang, đứa con ngoài giá thú đáng lẽ có thể làm con tin cũng đột nhiên biến mất.
Chắc chắn ông ta ắt đã tự mình ra tay trước để chiếm lợi thế.
Nhưng ta cũng không thua ván cờ này. Thái tử là người đích thân điều tra vụ tham ô lần này, trước mặt Thánh thượng cũng thể hiện rất tốt, Thẩm Thái Phó cũng không có chỗ để chọc ngoáy.
Thái tử bắt đầu có ác cảm đối với ông ta.
Người nhà Lý gia đều bị chém đầu và lưu đày, cả Lý Lương Viện cũng bị ban chết.
Đến cả Hoàng Quý Phi cũng bị liên lụy, bị Thánh thượng giáng xuống làm phi tần.
Mấy ngày này, tinh thần của Thái tử vô cùng sảng khoái, đích thân đi giám sát việc xét nhà và lưu đày.
Không ngờ có người dân đến báo, Lý Thị lang vẫn còn một đứa con trai ngoài giá thú chỉ vừa tròn bốn tuổi đang được nuôi dưỡng ở bên ngoài, Thái tử đến nơi thì phát hiện ra trên người hắn ta có một bức huyết thư.
Thái tử vì quá sợ hãi nên đã trực tiếp vào cung tìm Thánh thượng.
Buổi tối khi trở về phủ, dường như hắn đã cạn kiệt cả về sức lực lẫn tinh thần.
“Hôm nay Thẩm Thái Phó ở Kim Loan Điện muốn dùng cái chết để chứng minh, nói rằng bức huyết thư ấy là do có người rắp tâm vu oan hãm hại.”
Ta trầm mặc một lúc rồi nói: “Phụ hoàng và các triều thần phản ứng như thế nào?”
“Trên triều ồn ào một phen, phụ hoàng đã cố hết sức để giải quyết ổn thỏa.”
Ta do dự một chút nhưng vẫn hỏi: “Điện hạ, phụ hoàng có hạ lệnh tiếp tục điều tra không?”
Thái tử không trực tiếp trả lời ta mà chỉ nói rằng, vẫn còn một nửa số tiền tham ô vẫn chưa tìm được thấy.
Ta cũng hiểu được, quân thần đã nghi ngờ lẫn nhau.
Ta quỳ xuống hành lễ với Thái tử: “Thần thiếp tuy là trưởng nữ của Thẩm Thái Phó, càng biết bản thân chính là Thái tử phi. Thần thiếp cũng chỉ trở về nhà không quá ba tháng nhưng đã ở trong phủ Thái tử hơn một năm trời. Điện hạ cứ việc điều tra, không cần để ý đến thần thiếp.”
“Chỉ là, nếu như có một ngày nào đó thần thiếp bị liên lụy, cầu xin điện hạ hãy đối xử tốt với đứa con trong bụng thần thiếp.”
Thái tử vội vàng đỡ ta đứng dậy nói: “Tư Tư, nàng đã nghĩ nhiều rồi, ngày đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu, phụ hoàng và mẫu hậu đều biết nàng rất tốt.”
“Hôm nay trên triều Trương Thị lang đã khen ngợi nàng rất nhiều, nói nàng tận tâm tận lực cứu trợ thiên tai, là tấm gương cho nữ nhân khắp kinh thành này học hỏi, hắn ta vốn là một kẻ kiêu ngạo, đến cả ta hắn cũng không coi ra gì, thế mà lại khen ngợi Tư Tư nhiều đến thế.”
Trong lòng ta hiểu rõ, hắn là vì báo đáp chuyện của Tô trắc phi.
Trương Thị lang là huynh trưởng của mẹ Tô trắc phi, tính tình cương trực lại thẳng thắn, tài năng xuất chúng, từng là trạng nguyên đỗ đầu Tam Nguyên.
Kiếp trước, Thẩm Di từng phàn nàn với Liễu thị, nói rằng Thái tử bởi vì Trương Thị lang mà tức giận với nàng.
Trương Thị lang nhớ Tô trắc phi nên đã phái phu nhân đến thăm trước nhưng lại bị Thẩm Di chặn đường. Vậy nên đến tận khi qua đời, Tô trắc phi cũng chưa một lần được gặp lại bọn họ.
Vì lý do này mà hắn ta vô cùng căm giận Thái tử, lại không thích dựa dẫm vào phủ Thẩm Thái Phó nên nhiều lần bị người của Thẩm Thái Phó chèn ép, cuối cùng bị cách chức, lưu đày.
Thái tử trân trọng con người hắn, lại không nỡ bỏ lỡ nhân tài như vậy nên đã phê bình kín đáo Thẩm Di và Thẩm Thái phó nhiều lần.
Nếu như bây giờ Thẩm Thái Phó trở về nhà an dưỡng, ngược lại Trương Thị lang lại có thể phù trợ cho hắn.
18.
Tuyết tai đã qua, ta lại quay về bận rộn với các công việc trong phủ Thái tử.
Thẩm Di thì đang bị cấm túc nên trong phủ cũng không còn ai gây chuyện nữa.
Cách đây vài ngày, đầu Thẩm Thái phó quấn khăn lụa, tay cầm gậy, run rẩy bước đến phủ Thái tử, nói chuyện cùng với hắn suốt mấy canh giờ.
Lúc đi thái độ vô cùng cung kính, thấy ta cũng gọi một tiếng “Thái tử phi”.
Từ đó về sau, cứ cách vài ngày, Thái tử lại đến phủ Thái phó để thăm Thẩm Thái phó, thỉnh thoảng cũng sẽ đến ngủ lại ở viện của Thẩm Di.
Hắn cũng không có giấu giếm gì ta, giọng lạnh như băng nói: “Cô cũng chỉ gặp dịp thì chơi mà thôi.”
19.
Thái tử nhận được lệnh nói tàn dư của tiền triều lại xuất hiện nên hắn sẽ phải rời kinh.
Hắn vừa đi được hai ngày, phủ Thái phó đến báo, lão thái thái bị bệnh nặng, muốn gặp Thẩm Di.
Ta đã cho phép nàng hồi phủ ba ngày.
Ngày thứ ba, ta lần lượt nhận được hai bức mật thư.
Ta mỉm cười ngẩng mặt lên trời, quả thật luân hồi chính là lẽ trời, tự mình gây họa thì cũng sẽ không tài nào sống được.
Sau khi Thẩm Di trở về liền nói mình bị bệnh, đóng cửa không rời khỏi viện.
Đợi đến khi Thái tử trở về, Thẩm Di cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mọi người, hình như nàng ta đã khỏi bệnh, sắc mặt trở nên hồng hào hơn, dáng dấp cũng trở nên quyến rũ.
Ta cùng với Thái tử vừa ngồi xuống thì người hầu của Thẩm Di đến báo: “Hơn hai tháng nay, Thẩm Chiêu huấn vẫn chưa tới kỳ kinh nguyệt, xin Thái tử cho truyền thái y.”
Ta dở khóc dở cười, vẫy tay cho người đi truyền.
Thái tử không quan tâm lắm đến việc Thẩm Di có thai hay không, lùi một bước nói: “Cô đã tự mình điều tra được một số manh mối về Thẩm Thái phó, ngày mai Cô phải rời kinh thành ngay, nàng hãy đem người đến một nơi an toàn trước, tương lai có thể sẽ dùng đến nàng ta để đối phó với Thẩm thái phó.”
Ta gật đầu nói vâng.