Nghịch Mệnh
Chương 3
10.
Trong không khí se lạnh của mùa xuân, Thẩm Di đứng ngay trước mặt Thái tử, nhảy vào ao, nhằm tìm lại chiếc trâm phượng hoàng mà nàng ta đã vứt xuống nước trong lúc đau lòng.
Đó là món quà mà Thái tử đã tặng cho nàng ta vào sinh nhật lần thứ mười sáu.
Gió lạnh buốt thấu xương, nàng ta mặc áo quần mỏng manh, ướt sũng đầy người, khóc như mưa: “Đây là món quà sinh nhật cuối cùng mà Thái tử ca ca tặng cho thiếp, thiếp thật sự không muốn…”.
Dường như Thái tử có chút cảm động, hắn cởi áo khoác ra, khoác lên vai của Thẩm Di, sau đó quay người ôm nàng ta vào phòng.
Ánh mắt của Thẩm Di lướt qua vai Thái tử, nhìn chằm chằm về phía ta với ánh mắt căm thù.
Ta tỏ ra bình tĩnh, không có biểu hiện gì đặc biệt khi nhìn nàng ta.
Đêm qua Thái tử trò chuyện với ta rất lâu, ta biết gần đây Thẩm Thái Phó đã gây áp lực liên tục trong triều, dường như ông ta quyết không buông tha vì chuyện của Thẩm Di.
Thái tử và ta đều biết, Thẩm Di chỉ là cái cớ, những gì Thẩm Thái Phó muốn chỉ là một vị Thái tử biết nghe lời ông ta.
Trong kiếp trước, khi Thẩm Di có con trai trưởng chống lưng, Thẩm Thái Phó càng không giấu diếm ý đồ của mình, nhiều lần trong triều gây áp lức, cố ý muốn lật đổ Thái tử.
Ta khuyên Thái tử phải kiên nhẫn. Bây giờ nhị hoàng tử có mẹ ruột là Hoàng quý phi, vẫn đang nhìn chằm chằm vào vị trí Thái tử, cùng Thẩm Thái phó xé rách da mặt sẽ không phải là một bước đi khôn ngoan.
Thái tử suy tư mà không nói gì.
Đêm hôm đó, Thái tử không về, ở lại qua đêm chỗ Thẩm Lương đệ.
Khi trở về vào ngày hôm sau, mùi hương của một loại hương liệu mà ta đã nghe nhiều lần xuất hiện trên cơ thể Thái tử.
Ta không nhịn được cười, kiếp này Thẩm Di cuối cùng cũng đã sử dụng bí dược cho chính mình. Thuốc này kết hợp với hương liệu, hiệu quả nhất. Chỉ là quá trình như là một cuộc giao hợp của dã thú, người thụ thai sẽ cực kỳ đau đớn.
Thẩm Di chắc chắn không muốn điều đó.
Nhưng kiếp này nàng ta không có người để thay thế như ta.
Nếu có thể sinh ra Hoàng trưởng tôn cho Thánh thượng, ngay lập tức nàng ta sẽ mẹ quý nhờ con. Nàng ta chắc chắn sẽ liều mình đánh cược.
Kể từ đó, mỗi tháng, Thái tử đều ở lại nơi của Thẩm Lương đệ trong một vài ngày, nhất thời nàng ta trở nên vô cùng nổi bật.
Nhưng nàng ta không biết rằng, trong nửa năm qua, tại phủ Thái tử, không có ai mang thai, ngoài việc sử dụng thuốc tránh thai, còn có thêm loại thuốc độc mà ta đã cho Thái tử uống từ lần gặp đầu tiên.
Trừ khi vào những ngày sinh hoạt vợ chồng, ta cho Thái tử dùng thuốc giải độc, nếu không thì không ai có thể mang thai.
11.
Vài tháng sau, khi mà Thẩm Di vẫn chưa mang thai thì tin vui từ Lý Lương viên vừa mới vào phủ đã đến.
Ta không ngần ngại khen ngợi Lý Lương viên, nói: “Nếu ngươi sinh được Hoàng trưởng tử, trong cung chắc chắn sẽ có trọng thưởng.”
Lý Lương viên đắc ý liếc nhìn Thẩm Di, người đang mặt mày u ám rồi nói: “Tạ Thái tử phi. Thiếp thân sẽ không giống như người nào đó, ngày ngày dành thời gian quấn quýt bên Thái tử mà chẳng có kết quả gì.”
Thẩm Di dùng sức kéo mạnh chiếc khăn tay, trong ánh mắt bỗng nhiên lóe lên một tia hung ác.
Ta hài lòng nhìn sóng ngầm mãnh liệt giữa các nàng ta, nhấm nháp một ngụm trà.
Ở kiếp trước, mỗi khi biết người khác mang thai, nàng ta sẽ lén tìm đủ cách để khiến họ sảy thai hoặc sinh non.
Giờ đây, nàng ta còn chưa mang thai mà Lý Lương viên đã vượt mặt, nàng ta chắc chắn sẽ có hành động.
Kiếp trước, Lý Lương viên cũng không phải là người tốt. Nghe các cung nữ nói chuyện, họ thường thấy người hầu trong sân của nàng ta bị khênh ra ngoài.
Ta chỉ đợi để xem một hồi kịch hay.
12.
Lý Lương viên được ta chọn không chỉ vì tính cách bạo ngược, mà còn vì cha nàng ta là Công Bộ Thị lang.
Dù đã là tháng ba mùa xuân nhưng tuyết vẫn rơi mỗi ngày.
Ta nhớ trong kiếp trước, chính tại thời điểm này đã xảy ra tuyết tai, nạn dân trôi dạt khắp nơi.
Các phủ đều phải phát cháo cứu trợ thiên tai.
Tuyết rơi liên tục trong nửa tháng, sau đó thời tiết trở nên nóng nực, tuyết bị hòa tan tràn về làm vỡ đê, lại gây ra lũ lụt lần nữa.
Đó là con đê mới được xây sau để phòng lũ lụt năm ngoái.
Thánh thượng rất tức giận, ra lệnh điều tra cặn kẽ, kết quả phát hiện ra cha của Lý Lương viên đã tham ô một số tiền lớn.
Người của Lý gia đều bị chém đầu và đi đày, còn Lý Lương viên cũng bị ban tội chết.
Dù sao nàng ta sớm muộn gì cũng phải chết, ta cũng không ngại tranh thủ lợi dụng nàng ta.
Chỉ là so với Thẩm Thái phó, ta thực sự còn rất kém cỏi.
Trong kiếp trước, sau khi xử lý Lý gia, ngay lập tức có người buộc tội Thái tử và Lý Thị Lang hợp tác tham ô, vì con gái của Lý gia đã từng ở trong phủ của Thái tử nên Thái tử không thể biện minh. Thánh thượng rất giận dữ, trong khoảng thời gian đó, vị trí của Thái tử tràn ngập nguy cơ.
Thực ra, Lý Thị Lang là người của Thẩm Thái phó, một nửa ngân lượng tham ô của ông ta đã chảy vào túi của Thẩm Thái phó.
Thẩm Thái phó đã hứa bảo đảm an toàn cho gia quyến của Lý Thị Lang nên Lý Thị Lang đã một mình nhận hết tất cả tội lỗi.
Những tấu chương buộc tội Thái tử cũng đều là do Thẩm Thái phó bày mưu tính kế.
Lúc này, khi Thẩm Di giả vờ mang thai, Liễu thị đã kiếm cớ ra vào phủ Thái tử.
Bà ta đã kể hết mọi chuyện cho Thẩm Di nghe, dạy Thẩm Di cách thuyết phục Thái tử làm theo lời của Thẩm Thái phó, để củng cố lại địa vị của mình.
Chính vì thế mà toàn bộ hiềm khích giữa Thái tử và Thẩm Thái Phó cũng được giải quyết hoàn toàn.
Trong lòng ta cười khẩy, một mũi tên giết hai con chim, đúng là một kế hoạch hay.
13.
Tuyết rơi liên tục trong nhiều ngày, Thánh thượng cũng vô cùng lo lắng.
Trong cung tổ chức nghi thức cầu phúc. Ta đi cùng Thái tử tới đó.
Xe ngựa chạy trên lớp tuyết trắng xóa, ta khẽ thở dài rồi nói: “Thái tử, thần thiếp có chút lo lắng, không biết những người dân ở quê nhà ngày xưa có ổn không.”
Thái tử như nhớ lại những ngày đó, xoa dịu ta: “Nếu Tư Tư lo thì Cô sẽ phái người đi kiểm tra.”
Ta dùng chiếc khăn lau nhẹ mắt, nói: “Tạ ơn Thái tử đã quan tâm. Hôm trước, dưỡng mẫu của thần thiếp nhận được thư, nói rằng tuyết rơi quá dày, nhiều nhà đổ sập, người trong thôn đang lo không biết phải làm sao để sửa chữa chống đỡ cơn bão tuyết phía sau. Thái tử có thể mời quan viên của Công Bộ đến kiểm tra được không?”
Thái tử gật đầu, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ của xe ngựa, trời tuyết phủ dày đặc, tự thì thầm: “Hy vọng ông trời hiền từ, cho dân chúng một con đường sống.”
Ta nhìn hắn, trong lòng nhảy ra một suy nghĩ.
Trước đó, sát thủ thúc thúc đã trở về quê trước.
Năm ngày sau, Thái tử nhận được tin quan trọng, quan viên của Công Bộ phát hiện làng quê của ta không chỉ có nhà ở bị sập đổ mà còn có con đê đã được xây dựng lại bên bờ sông Vị Hà cũng đã bị nứt.
Thái tử hoảng sợ, ngay lập tức báo cho Thánh thượng rồi quyết định điều tra rõ việc này.
14.
Ta ra lệnh cho trong phủ dựng lều phát cháo mỗi ngày, cũng sử dụng một phần bạc của phủ Thái tử và một ít ngân lượng trong của hồi môn của mình để mua thêm quần áo và dược liệu để cứu trợ thiên tai.
Dưới sự tác động của ta, Tô trắc phi cùng một số vị thị thiếp khác cũng mang bạc của mình ra để mua thêm lương thực phát cháo.
Mỗi ngày ta đều bận rộn, phần lớn người hầu trong phủ cũng được kêu ra ngoài để cứu trợ thiên tai.
Một ngày, sau khi ta vừa làm việc xong, người hầu của Lý Lương viện đã đến khóc lóc báo tin, chủ tử của họ bị chảy máu.
Trước khi ta kịp đứng dậy thì Tô trắc phi cũng đã vội vàng đến tìm ta.
Nàng ấy trực tiếp quỳ gối trước mặt ta, nài nỉ van xin: “Thái tử phi, mèo của thiếp sẽ không tự dưng nhào vào người khác, mong Thái tử phi xem xét rõ ràng.”
Ta đi nhanh đến khu vườn sau, nơi vừa xảy ra vụ việc, cô cô đã giữ tất cả mọi người ở nguyên tại chỗ.
Đúng như ta dự đoán, người hầu của Thẩm Di cũng ở trong đó.
Ta cảm thấy có chút mệt mỏi, vẫy tay ý chỉ các nàng tự kể lại sự việc.
Người hầu của Lý Lương viên khóc lóc, nói: “Mấy ngày nay Lương viện không hề ra ngoài sân. Hôm nay, thấy tuyết đã ngừng rơi nên chủ tử muốn đi dạo mấy bước trong vườn, không ngờ lại bị con súc sinh này dọa đến…”
Mèo của Tô Trắc Phi được người hầu của cô ấy ôm chặt trong tay đang không ngừng kêu: “Meo meo”.
Ta chỉ về phía con mèo, nói: “Buông ra.”
Người hầu có chút do dự và nghi ngờ, chớp mắt, con mèo liền thoát khỏi tay nàng ta, lao thẳng vào người hầu của Thẩm Di.
Kiếp trước, Thẩm Di từng sử dụng thuốc để gọi chó tấn công người, kiếp này nàng ta đã thay đổi thành mèo, còn liên lụy đến Tô trắc phi, có thể nói là có chút thông minh.
Ta vẫy tay nói: “Đưa nàng ta đi xuống để thẩm vấn.”
Tô trắc phi ngay lập tức quỳ gối cảm ơn ta: “Tạ ơn Thái tử phi đã lấy lại sự trong sạch cho ta.”
Ta nhớ kiếp trước, nàng ấy cũng là một người đáng thương.
Tô trắc phi xuất thân từ phủ Tướng quân, mẹ đẻ qua đời sớm, cha tái hôn với người khác, có cậu là Thị lang, dù có tâm muốn giúp đỡ nhưng vẫn là người ngoài, không ai có thể bảo vệ được nàng ấy.
Khi gả vào phủ Thái tử, nàng ấy luôn biết thân biết phận.
Tô trắc phi đã từng có một nữ nhi.
Là trưởng nữ, Thái tử tự nhiên rất yêu quý.
Thẩm Di không thể chịu đựng được, nàng ta căm hận toan tính giết chết đứa bé này.
Sau khi nghe người hầu báo tin trưởng nữ của Thái tử đã chết do ăn phải vật lạ, Tô trắc phi bị sốc nặng, trở nên điên điên khùng khùng.
Một năm sau, nàng ấy chết đuối trong hồ.