Nghìn Năm Sau, Ta Tự Khảo Cổ Bản Thân Mình
Chương 1
1.
Ta duỗi người một cái, hồn phách trèo ra khỏi quan tài, sau đó ngẩn người.
Xung quanh vang lên những âm thanh kì lạ, ánh sáng chói mắt đến mức ta không thể mở mắt được.
Thật nhiều người nha… Tình huống gì thế này?
Chỉ thấy bên cạnh quan tài của ta có một đám người nhìn rất tri thức đeo bao tay cầm máy ảnh.
Ta ngẩng đầu, bên trên một bức tường cao là một đám đông đang nhốn nháo nhìn về phía này.
Là nghi thức mở quan tài của ta.
Nửa tháng trước, một học sinh hệ khảo cổ phát hiện ra ngôi mộ này. Vị trí địa lí đặc biệt, tiêu chuẩn của ngôi mộ vô cùng cao nên đã được kết luận là phát hiện quan trọng, lập tức được phê duyệt khai quật.
Trải qua hai tuần khảo cổ, quan tài xa hoa cuối cùng cũng hiện rõ trước mặt mọi người.
Lúc này, các chuyên gia, giáo sư, học sinh, các phóng viên đều đến, chờ đợi thấy chân dung của ta.
Ta cũng lại gần để nhìn.
Bộ xương khô này… Nhỏ nhắn đầy đặn, sọ não khỏe khoắn, tứ chi mảnh khảnh, thật dễ nhìn.
Ha ha.
Quả nhiên mọi người đều không thấy ta, ai nấy cũng ồn ào kích động.
“Giới tính nữ.”
“Mộ phần thật xa hoa…”
“Nhìn thôi đừng lại gần hay đụng chạm gì cả!”
“Giáo sư, đây là giai nhân trong hậu cung sao?”
Đến giữa trưa, không biết quan tài của ta đã bị chụp không biết bao nhiêu tấm ảnh.
Nghi lễ mở quan tài cũng vô cùng vang dội, vì phần mộ xa hoa lộng lẫy, cũng vì mọi người hiểu biết quá ít về giai đoạn lịch sử này.
Bọn họ phải dùng những tài liệu này làm tin tức và nghiên cứu sau này.
2.
Giáo sư Tần cách quan tài gần nhất không lên tiếng.
Ánh mắt hắn nhìn qua vô số trân bảo chôn bên cạnh thi cốt, cuối cùng nhìn xuống một chiếc nhẫn.
“Giáo sư Tần, trong quan tài có một chiếc nhẫn!”
Sinh viên bên cạnh hắn rất kích động, có lẽ là nhìn thấy thứ đồ vật duy nhất bên trong quan tài.
Không sai, đó chính là nhẫn đế vương đeo.
Ta tặng. ==Ủng hộ bản dịch chính chủ tại web: metruyen.net.vn==
Cũng không phải ngọc ngà châu báu gì, nhưng hoa văn là tự tay bổn cung thiết kế, sau đó để nghệ nhân có tay nghề tốt nhất điêu khắc bảy ngày.
Lúc Hoàng thượng nhận được đã rất vui, đeo trên tay vuốt ve không ngừng, chưa từng cởi xuống.
Cho đến khi ta bệnh nặng qua đời, tay nắm lấy bàn tay đeo chiếc nhẫn kia, nhắm mắt lại.
Xem ra là Hoàng thượng sai người bỏ nó vào quan tài của ta.
Đã bao nhiêu năm rồi…
Ta cũng không biết đã bao nhiêu năm, nhưng chiếc nhẫn vẫn không tổn hại chút nào, vẫn sáng bóng như cũ.
Giáo sư Tần mang găng tay, khử trùng xong mới cẩn thận cầm chiếc nhẫn kia lên, dáng vẻ vô cùng cẩn trọng.
Ta chắp tay đứng sau lưng hắn, nhìn hắn xoay người cúi đầu, nhìn hắn không nhớ lại bất kì chuyện gì.
“Giáo sư, chẳng phải đây là đồ của Hoàng thượng sao? Sao lại ở trong mộ của người phụ nữ này?” Vẻ mặt sinh viên vô cùng hiếu kì.
“Khó có thể nói được, cần phải khảo chứng sâu thêm.”
…
Xem ra người luân hồi chuyển thế sẽ không mang theo kí ức gì.
3.
Phóng viên đi đến, hiện trường khảo cổ được trông coi kĩ càng, chỉ cho những khảo cổ học có liên quan ở lại nghiên cứu tiếp.
Hồn phách ta không thể rời khỏi thi cốt quá xa, bọn họ không chuyển quan tài, ta cũng chỉ có thể quanh quẩn ở khu vực này.
Vậy thì dứt khoát đi theo giáo sư Tần đi.
Gương mặt này thật khiến người ta hoài niệm… Ta không nhịn được mà đứng sau lưng ôm lấy hắn một lúc.
Hồn phách ta lại xuyên qua thân thể hắn.
“A Nguyên.”
Ta hơi ngạc nhiên quay đầu theo giáo sư Tần, sau đó nhìn thấy một nữ giáo sư.
Đây không phải là khuôn mặt của Hoàng hậu sao…
Hóa ra các ngươi chuyển kiếp cùng nhau, hơn nữa còn tìm thấy ta.
Lại gặp nhau rồi.
Giáo sư Tần lên tiếng: “Chào giáo sư Hứa.”
Giọng vẫn đều đều không cảm xúc.
Nàng bước lên phía trước, muốn nghiên cứu vấn đề học thuật đang khiến mọi người chấn động.
“Cô nghĩ thế nào?” Tần Nguyên lên tiếng trước.
Giáo sư Hứa nhẹ nhàng cười một tiếng: “Phỏng đoán từ quy cách mộ phần và cách chế tạo quan tài thì đây có thể là Hoàng hậu.”
“Ngoài ra chiếc nhẫn kia là điểm mấu chốt, bình thường mà nói, đây là vật cá nhân của đế vương, hơn nữa lại tượng trưng cho quyền lực, sẽ không xuất hiện trong mộ phần của phi tử bình thường.”
Ta cũng không biết nói rồi, nàng còn đoán đến bản thân nữa…
Ta lại nhìn về phía giáo sư Tần.
“Cũng chưa chắc. Hoàng hậu vì sao lại không đồng táng với Hoàng đế?”
Ồ, nói đúng. Theo quy định, hai người họ có lẽ vẫn đang ngủ chung một chỗ đó. Hiện tại đám người này còn chưa tìm được đâu.
Nhưng giáo sư Hứa này lại càng hào hứng hơn, nàng muốn hẹn hắn đi ăn trưa cùng để tiện thảo luận hơn.
Ta ấy hả, chuẩn bị nằm xuống tìm lại chút cảm giác lúc trước.
Từ sáng đến giờ ta đã nghe được rất nhiều tin tức, theo tiến độ khảo cổ học của thời đại này, khu vực này có thể là thủ đô của bất kì triều đại nào trong lịch sử, dưới sự cai quản của bất kì đế vương nào, đây là sự thật đã được công nhận.
Hiện tại, bí ẩn lớn nhất chính là người được mai táng trong quan tài là ai trong hậu cung.
Vị học giả có thể giải mã nghi vấn này là chủ đề được cả giới chú ý.
4.
Ta tên Đôn Nghi, người xưng quý phi Bảo Ngọc.
Từ phong hào cũng có thể thấy được ta là phi tử Hoàng thượng yêu thích nhất.
Sau khi vào cung từ năm mười bảy tuổi ta đã được Hoàng thượng hết mực sủng ái.
Người đời thường nói hậu cung là nơi rất phiền phức, nhưng thật ra cũng chỉ có vậy.
Các tỷ muội đều rất hiền lành, cũng không có gọi là “tiểu đội phá thai”.
Ta sinh được một nhi tử, tất cả mọi người đều thay phiên chơi với nhau.
Ta an bình sống ở hậu cung vài chục năm rồi qua đời.
Cuộc sống thoải mái như vậy đấy.
Nhưng vấn đề liên quan đến việc ta là ai, đối với đám người khảo cổ học này mà nói, hình như rất khó khăn.
Vì mộ phần của ta không có bất kì manh mối nào.
Hơn nữa nơi này cách vị trí hoàng cung rất xa, ta và họ đều không cùng một chỗ.
Về phần nguyên nhân, có hơi xấu hổ xíu.
Ta chỉ muốn bản thân trở nên bí ẩn hơn mà thôi…
Kết quả Hoàng thượng đã hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của bổn cung rất tốt.
5.
Từ lúc mở quan tài lên, giáo sư Tần rất coi trọng cơ hội lần này, không lãng phí bất kì giây phút nào để nghiên cứu.
Lúc thì nghiên cứu xương sọ của ta, lúc lại nghiên cứu trang sức châu báu, còn ngồi xổm trong hố khảo cổ đi vòng quanh quan tài.
Kết quả không thu hoạch được gì.
Đúng là ngốc, do chàng tặng cả đó!
Ta chống cằm trước bàn làm việc của hắn, cùng hắn nhìn những bức ảnh này.
Quan tử bằng vàng chàng tặng vào lễ gặp mặt nạp phi.
Vòng tay mã não tiến cống, chàng vì dỗ ta vui mà sai người làm, lúc chúng ta cãi nhau còn bị ta ném cho sứt một góc.
Còn có mấy món tơ lụa xinh đẹp ta rất thích khi còn sống bây giờ đã mục nát.
Ta đoán những bức thư tình kia cũng đã hóa thành tro.
Nhìn vô số thứ bồi táng theo mình, ta có hơi hoảng hốt.
Hóa ra tình cảm của ta và chàng đã trở thành đồ cổ người khác khó có thể phân biệt được…
Bên kia, giáo sư Hứa cũng đang vô cùng quyết tâm, nàng một mực chắc chắn đây chính là quan tài Hoàng hậu.
Kết quả ngày càng cách xa sự thật.
Giáo sư Tần thì sao, không sai đến mức đó, nhưng cũng không có gì đột phá.
Hai người này còn thường xuyên trao đổi ở văn phòng, hai người này thường xuyên tranh chấp đến đỏ mặt tía tai.
Ta gấp đến mức muốn nói thay nhưng sao hồn phách có thể lên tiếng được?
Nhưng tình trạng thế này cũng không kéo dài quá lâu.
Không biết nguyện vọng của ta quá mãnh liệt hay hồn phách không thể tiếp tục du đãng, nhất định phải tìm một cơ thể để kí thác.
Một tháng sau tỉnh dậy, ta lại hóa thành hình người.
Thành sinh viên nữ hệ khảo cổ theo học giáo sư Tần.
6.
(*) đã có thể xuất hiện ở thực tại, xưng hô và ngôi thứ sẽ chuyển sang hiện đại. Nhắc đến quá khứ vẫn sẽ dùng những từ cổ đại.
Tôi kích động muốn điên rồi, cuối cùng tôi cũng có thể nói chuyện rồi!
Tôi còn chưa kịp soi gương, chuyện đầu tiên là xông vào văn phòng giáo sư Tần, tự tiết lộ bản thân mình.
Lúc tôi đẩy cửa vào anh đang cau mày nghiên cứu, kết quả bị tôi lằm cho giật mình.
“Bảo Ngọc? Sao vậy?”
Từ từ, tôi tên là Bảo Ngọc sao?
Lúc này tôi đột nhiên phát hiện từ giây phút khi hóa thân thành người, dường nhi tâm trí tôi đã trở thành người hiện đại, không hiểu sao có thể dễ dàng lí giải mọi thứ xung quanh…
Tôi thậm chí còn có thể nhớ rõ số phòng làm việc của giáo sư Tần.
“Giáo sư Tần…” Tôi điều chỉnh vẻ mặt, nhanh chóng sắp xếp ngôn ngữ.
“Em biết nói những lời này bây giờ thầy sẽ cảm thấy rất khó tin, nhưng xin thầy hãy tin em.”
Còn chưa nói xong tôi đã cảm thấy mặt mình đỏ lên.
Người đối diện hơi bất ngờ, anh đẩy kính mắt: “Em nói đi.”
“Em chính là Bảo Ngọc, em không chết!”
Anh nhướng mày nhìn tôi: “Đây là chuyện khiến tôi rất khó tin sao?”
Không đúng không đúng, tôi gật đầu đồng tình, lại lần nữa nói.
“Em biết người trong hầm mộ là ai, là em, thầy phải tin tưởng em!”
Vẻ mặt giáo sư Tần lúc này không có chút niềm tin nào.
Nhưng dường như anh cảm thấy dáng vẻ này của tôi rất thú vị, anh cười khẽ một tiếng, khép sách đứng lên đi về phía tôi.
“Có phải em học đến ngốc rồi không?”
Giáo sư Tần hơi nghiêng người về phía trước, vươn tay ra đằng sau lưng tôi.
Mở hẳn cánh cửa đang khép hờ ra.
…Vẫn rất biết giữ mình đấy.
Thấy anh vẫn còn nhìn mình, tôi đột nhiên cảm thấy hoảng loạn. Tôi dừng lại, quyết định thay đổi chiến lược khác, quanh co truyền đạt, từ từ thuyết phục anh.
Thế là tôi nói: “Giáo sư, thầy đi ăn trưa với em được không? Em muốn thảo luận vấn đề học thuật với thầy.”
7.
Anh ồ một tiếng, nói tôi đợi một chút, lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
“Giáo sư Hứa, học sinh tìm tôi có chút chuyện, cô ăn cơm trưa trước đi.”