Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Nghìn Năm Sau, Ta Tự Khảo Cổ Bản Thân Mình

Chương 2



Người bên kia hình như không quá vui, còn nói nhỏ thêm vài câu nữa nhưng tôi nghe không rõ.

Kết quả giáo sư Tần lại trực tiếp cúp máy.

Cửa sổ sau lưng anh sáng bừng, tôi có hơi hoảng hốt, dường như đang nghe anh nói:

“Hoàng hậu, trẫm đến chỗ Ngọc quý phi ăn, nàng tự ăn trưa đi.”

Không phải là anh, vẫn yêu tôi đấy chứ?

Sinh viên yêu đương với giáo sư, không phải rất phổ biến sao…

Lúc tỉnh táo lại tôi mới phát hiện sau lưng anh có gương.

Tôi nhanh chóng nhìn bản thân trong gương.

Dung mạo không thay đổi chút nào, mặt trứng ngỗng, lông mày đậm, đôi mắt hạnh nhân.

Chỉ có búi tóc là đổi thành tóc gợn sóng.

Hôm nay mặc một chiếc váy màu vàng.

Xem ra đã trôi qua rất lâu rồi… Một cô gái bình thường cũng có thể mặc váy lụa vàng, còn có thể học đại học.

“Sao hôm nay em hay ngẩn người vậy? Đi thôi.” Bả vai tôi bị một bàn tay nhẹ nhàng vỗ xuống.

Tôi lấy lại tinh thần, đi theo giáo sư Tần đến nhà ăn.

8.

Chúng tôi vào một nhà ăn tên Phong Vị. Anh nói tôi tìm chỗ ngồi, anh đi gọi món.

“Em muốn ăn gì?”

“Súp hạt dẻ hồng ngọc.”

“…Là thứ gì?”

“Chính là món dùng nước hoa hồng ngâm hạt dẻ, sau đó mang đi chưng, tiếp đó…”

“Không có.”

“Ồ, vậy thì ăn giống thầy là được.”

Hiện tại tôi đã dần định dạng được tình huống hiện tại, nói tóm lại là tất cả không giống ngày trước!

Tôi quyết định im lặng là vàng, làm việc dựa vào hoàn cảnh.

Chỉ một lát sau giáo sư Tần đã bưng đồ ăn ngồi xuống.

Hai bát mì, hai cái bánh nướng.

Đây có phải là phát đồ chẩn tai đâu…

Tôi có chút uất ức, nhưng những chuyện này đều không quan trọng.

Ăn mấy miếng, tôi bắt đầu vào chủ đề chính.

“Giáo sư Tần, khụ, tối qua em có nằm mơ.”

Anh nâng mắt nhìn tôi, dường như có hơi bất ngờ, không phải muốn nói đến chủ đề học thuật sao?

“Em mơ đến… mơ đến người trong quan tài khi còn sống.”

“Ồ? Nói thử xem.”

Tôi không ngờ anh sẽ nói như vậy, những lời thuyết phục anh tin giấc mộng của mình không cần dùng đến.

“Ừm… chính là…”

“Nàng nói nàng tên Đôn Nghi, là Quý phi của Hoàng thượng, phong hào là Bảo Ngọc.”

“Ôi chao, thật trùng hợp, vậy mà lại cùng tên với em, ha ha, ha ha ha…”

Tôi có hơi thẹn thùng nhìn thoáng qua giáo sư Tần. Vẻ mặt anh có hơi bất lực, nhưng cũng không ngắt lời tôi.

Nhìn kĩ, khóe mắt còn có chút ý cười.

Tôi nhanh chóng nắm lấy cơ hội:

“Nàng nói mình qua đời vì bệnh, hạ táng năm ba mươi tuổi, vì Hoàng thượng rất cưng chiều nàng nên đã chế tạo quan tài như Hoàng hậu. Những bảo vật chôn cùng nàng, mặc dù rất xa hoa, nhưng đúng là vật phẩm cá nhân của Ngọc quý phi. Nhẫn cũng là nàng tặng Hoàng thượng.”

“Nàng báo mộng cho em là vì muốn em nói cho mọi người biết, đừng vì những thứ này mà hiểu lầm thân thế của nàng, coi nàng thành Hoàng hậu.”

Tôi nói một hơi, không dám nhìn giáo sư Tần, chờ anh phản ứng lại.

Giáo sư Tần nói: “Giấc mộng này của em cũng khá chi tiết đấy? Quý phi mà Hoàng thượng sủng ái… Có phải bình thường em cũng mơ đến mấy chuyện yêu đương nữa không? Có phải đối phương còn có vài nét giống tôi không?”

Tôi hít sâu một hơi, quả nhiên anh không tin.

Tôi vừa định giải thích đã bị câu tiếp theo của anh thiếu chút nữa làm sặc.

“Bạn học Lý Bảo Ngọc, tối hôm qua những lời em gửi cho tôi, tôi đã nghiêm túc đọc. Câu trả lời gửi lại cho em cũng là nghiêm túc. Tôi nghĩ em nên tập trung cho luận văn tốt nghiệp của mình thì hơn.”

Ý gì vậy?

Tôi có dự cảm không tốt, sờ túi trên váy, bên trong quả nhiên có điện thoại.

Mở cuộc trò chuyện tối qua lên…

[Giáo sư Tần, em thích thầy từ rất lâu rồi. Em sẽ học thật tốt, hi vọng thầy chú ý đến em nhiều hơn!]

Sao cái trí nhớ này lại không cung cấp đầy đủ thông tin cho tôi từ trước vậy!!!

9.

“A, chuyện này, chuyện này…”

Mặt tôi đỏ bừng lên, không nói được một câu hoàn chỉnh.

Bánh nướng cắn được một nửa trong tay bị nghẹn trong cổ họng.

Giáo sư Tần cười ra tiếng: “Bảo Ngọc, nghe lời của thầy, trước tiên chuyên tâm viết xong luận văn tốt nghiệp đã. Không thể ảnh hưởng đến việc học của mình được.”

Tôi hết đường chối cãi, một cơn giận dâng lên từ lồng ngực.

Tại sao lại muốn tôi mất mặt như vậy?

Xem ra chỉ có thể dùng chiêu sát thủ rồi.

“Giáo sư Tần, em không nói đùa với thầy, em thật sự mơ thấy.”

“Nếu không tin thì em hỏi thầy một câu, chỗ đó của thầy có phải có nốt ruồi không?”

Ồ, lần này đến lượt mặt anh đỏ lên.

10,

Thời gian đi ăn cơm trôi qua một nửa, rất nhiều người ăn xong đứng lên rời đi.

Dư quang đầy người qua lại.

Sau khi làm càn, tôi càng không dám ngẩng đầu nhìn anh, dùng đũa chọc chọc bát mì.

Anh cũng không phản đối, giống như bị dọa sợ, giống như giáo sư nam chính trực không may dây vào chuyện quấy rối tình dục mà mình sợ nhất.

…Bây giờ xử lí như thế nào đây?

“Ừm, hai người sao vậy? Sao đều cúi đầu không nói lời nào như hờn dỗi nhau thế.”
Giáo sư Hứa đến rồi.

Có lẽ là cô ấy đã ăn xong bữa trưa, thấy tôi và Tần Nguyên.

Tôi như gặp được vị cứu tinh, muốn đứng lên chào cô ấy.

Mặc dù sau khi nhận được thông tin từ đại não, đã biết thời đại này không phải dập đầu.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt giống hệt Hoàng hậu, đầu gối tôi mềm nhũn, muốn quỳ xuống trước mặt cô ấy…

“Chào giáo sư Hứa.”

“Ôi chao, đã nói rồi, gọi là chị Hứa! Hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Tôi dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía giáo sư Tần, anh cũng tỉnh táo lại, lên tiếng:

“Nói về bài tập của cô ấy, rất nhiều vấn đề.”

Tôi nhanh chóng gật đầu phối hợp, ngượng ngùng lè lưỡi.

Chị Hứa vẫn cười thoải mái như cũ: “Ha ha ha, bạn học Bảo Ngọc này đúng là hơi qua loa. Lần trước làm việc tôi giao, tên giáo sư chủ nhiệm khoa đều viết thành tên mình!”

Mỗi ngày trong thời đại mới này đều có những chuyện tôi không biết, khiến tôi sợ hãi.

Không biết giữ vững được bao lâu, cuối cùng bữa cơm này cũng kết thúc.

Về kí túc xá xem mình còn làm ra những “chuyện tốt” gì…

11.

Theo trí nhớ, tôi thuận lợi quay lại kí túc xá, cũng gặp bạn cùng phòng.

Có hơi thất vọng, tôi còn tưởng rằng sẽ là tỳ nữ Tiểu Đàn của mình nữa.

Được rồi, thời đại mới này không có nô lệ, tôi nhanh chóng chỉnh đốn lại tư tưởng của mình.

Nằm trên giường nhỏ mềm mại, tôi đột nhiên có hơi suy sụp.

Mấy tháng trước khi qua đời vì bệnh nặng, người nào đứng trước giường tôi cũng đều nắm tay tôi mà khóc.

Lúc đó Hứa hoàng hậu rất thương tôi, nói Hoàng thượng sắp xếp thái y tốt nhất, chắc chắn sẽ không sao.

Tiểu Đàn còn khóc đến sưng mắt, còn lén lút dùng bạc của mình đi mua hình nhân vu thuật, muốn đổi thân với tôi. Bị tôi phát hiện, cũng nghiêm khắc không cho nàng làm loạn.

Các tỷ muội khác cũng qua thăm tôi mấy lần, nói đứa nhỏ còn đang chờ tôi khỏi bệnh.

Người đau lòng nhất vẫn là Hoàng thượng.

Ngày nào hắn cũng nói rất nhiều lời dễ nghe để tôi có thể giữ vững tinh thần, dần dần không còn nói nữa.

Cuối cùng hắn chỉ đến cung của tôi, nắm chặt lấy tay tôi, để tôi mệt thì ngủ một lúc.

Một giấc ngủ kéo dài ngàn năm.

Rất nhớ mọi người…

Tôi không nhịn được mà nhớ đến Hoàng thượng… Đại não lại hiện lên cuộc trò chuyện lúc trưa với giáo sư Tần.

Nội dung lúng túng kia lập tức cắt ngang hồi ức của tôi.

Nhưng từ từ đã, anh nói luận văn tốt nghiệp, còn cả giáo sư Hứa nói qua loa nữa, tình huống gì vậy?

Tôi lập tức ngồi dậy bật máy tính lên, đăng nhập hệ thống, trợn tròn mắt:

“Lý Bảo Ngọc, nữ, nghiên cứu sinh năm ba.”

“Tổng học phần 180, đã hoàn thành 120 tín. Tiến độ tốt nghiệp: 2/3.”

“Rớt môn, rớt môn, đạt tiêu chuẩn, rớt môn.”

Trước mắt tôi tối sầm.

Vậy luận văn tốt nghiệp đâu? Tôi tìm khắp cả máy tính nhưng không thấy đâu! Không phải là xóa rồi đấy chứ?

Tôi sắp khóc đến nơi, vội vàng hỏi bạn cùng phòng: “Chuyện đó, mình hỏi một chút, dạo này cậu viết luận văn tốt nghiệp thế nào rồi?”

Cô bạn ở giường đối diện nghiêng đầu sang chỗ khác, buồn cười nói:

“Bảo Ngọc, sao ngày nào cậu cũng hỏi câu này vậy! Đừng có tự an ủi bản thân nha.”

“Tụi mình sắp viết xong rồi, cậu nhanh chóng tìm chọn đề tài rồi bắt đầu đi, nếu không làm luôn thì sợ không kịp tốt nghiệp đâu.”

Cô ấy còn chưa nói xong đã nghiêng người nâng rèm che giường lên: “Giáo sư Tần yêu cậu nhất cũng không cứu cậu được đâu, ha ha ha.”

“Người ta còn đang đợi cậu tốt nghiệp để cưới cậu nữa đó!”

“Ý cậu là gì?”

“Ôi chao, lại còn thẹn không thừa nhận nữa. Khi đó không phải cậu vì theo đuổi thầy ấy nên mới thi nghiên cứu sinh của thầy ấy sao, chắc chắn thầy ấy cũng thích cậu, lúc sửa cho cậu còn nghiêm túc hơn tụi mình nhiều! Còn nói với mình đốc thúc cậu để nhanh tốt nghiệp nữa.”

Tôi tiếp nhận quá nhiều thông tin, ngây ngốc gật đầu nói cảm ơn.

Đời tôi chấm hết rồi.

Hay là lại vào quan tài nằm đi.

Trừ khi, trừ khi.

Giáo sư Tần, thầy cứu em một chút đi!

12.

Tôi lập tức mở cuộc trò chuyện với Tần Nguyên, tìm anh nghiêm túc nói chuyện, cứu vãn việc học đang đứng trên vách núi của mình!

Nhưng đập vào mắt tôi đầu tiên, là lời tỏ tình của tôi.

Hơn nữa, một tiếng trước, tôi còn nói chỗ đó của anh có nốt ruồi…

Rất muốn chết, nhưng hiện tại tôi không quản nhiều được như vậy.

[Giáo sư Tần, xin hỏi thầy ở văn phòng lúc nào vậy? Em có một vấn đề vô cùng quan trọng muốn nhờ thầy giảng dạy!]

Đối phương ngay lập tức trả lời.

[Lại có vấn đề học thuật quan trọng?]

Cái gì gọi là “lại”?

Anh gửi một bức ảnh chụp màn hình, tôi mở ra nhìn.

Là ghi chép của cuộc trò chuyện này, hơn 30 lần…

Tôi…

Tôi nghĩ tôi nên đọc hết tin nhắn của tôi và người này trước.

Lúc này lại có tin nhắn gửi đến.

[Bây giờ đến đi.]

Tôi lập tức đứng dậy đi đến văn phòng giáo sư Tần.

Có thể tốt nghiệp hay không, tất cả phụ thuộc vào lần này!

13.

“Cốc, cốc, cốc.”

“Mời vào.”

Lần này tôi vô cùng lễ phép, suy nghĩ cẩn thận.

“Giáo sư Tần, em đã chọn xong đề tài cho luận văn tốt nghiệp. Em muốn nghiên cứu chủ nhân của mộ phần này.”

Giáo sư Tần dọn dẹp đơn giản tài liệu trước mặt, đẩy kính mắt.

Chương trước Chương tiếp
Loading...