NGÔI SAO NHỎ MAY MẮN - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:59:36
1
Tên là Trình Hi, năm nay bảy tuổi.
Đây là thứ bảy bỏ rơi.
bên lề đường, giữa dòng xe cộ tấp nập ngược xuôi. Lặng lẽ chờ ba dượng– Trình Phong– tìm .
Nửa tiếng , ông dẫn siêu thị mua nước tương. Vừa sang đến bên đường, ông bỗng dừng chau mày quên mang theo thứ gì đó về lấy.
Ông xoa đầu , bảo ngoan ngoãn đợi ở đây. Còn hứa rằng cùng lắm chỉ mười lăm phút là , nhưng bây giờ nửa tiếng trôi qua… Bóng dáng ông vẫn chẳng thấy .
Trời tối.
Đèn neon rực rỡ hắt lên sắc màu huyễn hoặc, phản chiếu muôn ánh sáng từ những ngôi nhà ấm áp. ngẩng đầu, về phía căn hộ nhà ở xa. Qua tấm kính cửa sổ, ánh đèn vàng nhàn nhạt lọt ngoài và mơ hồ nhận đó chính là nhà .
Mẹ là Hứa Ngọc Đường giờ chắc đang tắm cho em trai — Tiểu Dịch.
Tối nay hầm canh xương, khi ngoài còn chạy bếp để hít hà mùi hương quyến rũ một thật sâu.
Khi , Trình Phong và dịu giọng dỗ dành: "Hi Hi, con theo ba xuống mua nước tương . Về nhà là canh xương uống ."
Sáu bỏ rơi đó khiến chút sợ hãi khi ngoài. lắc đầu nhỏ giọng : "Trời sắp tối , con ."
Hứa Ngọc Đường từ phòng tắm bước , ánh mắt lướt qua nở nụ nhàn nhạt: "Hi Hi, con với ba . Không thì tối nay đừng mong uống canh xương."
Trình Phong thường xuyên quát mắng , nên vốn thích riêng với ông .
uống canh xương, cũng khiến phật lòng. Nếu bây giờ , chẳng những canh để uống mà còn trưng gương mặt lạnh lùng, trách mắng cứng đầu lời.
"Được ạ! Ba, con với ba mua nước tương." ngoan ngoãn nắm lấy tay Trình Phong, theo ông khỏi nhà.
2.
Trình Phong rời bốn mươi phút, mà vẫn tìm . Lúc bắt đầu hoảng sợ, trong đầu chợt tua sáu bỏ rơi đó.
Trình Phong luôn vứt ở những nơi xa lạ, mấy suýt chút nữa mất mạng.
Lần gần đây nhất, khi may mắn tìm đường về nhà. Tiểu Vũ là bạn chơi cùng khu kéo một góc nghiêm túc : "Trình Hi, ba thích em trai chứ chẳng thích !"
đỏ bừng mặt, cố gắng phản bác: "Không ! Ba thích mà. Họ là đứa ngoan nhất nhà!"
Tiểu Vũ khoanh tay, nhếch môi chế giễu: "Vậy cứ bỏ rơi mãi thế? Có khi nào ba cần nữa ? Ngay cả một con mèo con ch.ó lạc đường cũng còn sốt ruột tìm. Còn , chẳng ai thèm quan tâm!"
Những lời đó khiến bất giác nhớ một chuyện xảy năm bốn tuổi.
Khi , đang mang thai em trai . Ba dượng bảo rằng phụ nữ mang bầu nên nuôi mèo, thế là ông quyết định đem Tiểu Cam mang cho… nó là chú mèo mà yêu thương nhất.
vẫn nhớ như in ngày hôm đó.
Trình Phong ôm Tiểu Cam thẳng đến ngã tư , chút do dự mà đặt nó bồn hoa ở ven đường. níu tay ông ngoái đầu , trông thấy Tiểu Cam bỏ rơi và đôi mắt tròn xoe của nó đầy hoảng loạn theo .
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Hôm , ba dượng nắm c.h.ặ.t t.a.y băng qua đường bất chấp đến khàn cả giọng.
Họ nuôi mèo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngoi-sao-nho-may-man-tgnq/chuong-1.html.]
Bây giờ, ngay cả họ cũng nuôi nữa ?
Không, tin!
Mẹ từng khi sinh , bà đau đớn đến mức tưởng chừng như mất mạng. Dù cha dượng thích , nhưng sẽ bao giờ bỏ rơi đứa con ruột thịt của .
tự tìm đường về nhà.
Lần , đích hỏi : Mẹ còn cần con ?
3.
Muốn về nhà, băng qua ngã tư phía .
Cô giáo từng dạy rằng: "Đèn đỏ thì dừng, đèn xanh mới ."
mỗi ba dượng và dắt sang đường, họ đều cần để ý đèn tín hiệu mà chỉ cần xe là thể . Vậy nên bây giờ cũng chắc lắm, rốt cuộc là lúc đèn xanh lúc đèn đỏ mới đúng?
Thôi, lời cô giáo thì vẫn hơn.
Khi đèn đường sáng lên, hít một thật sâu chậm rãi bước qua vạch kẻ trắng.
Đây là đầu tiên tự băng qua đường.
sợ.
Lúc đến giữa đường, một bàn tay ấm áp bỗng nắm lấy tay : "Bé con, con một ? Như thế nguy hiểm lắm! Ba con ?"
Người lên tiếng là một cô gái trẻ, trông xinh . Cô ôm trong lòng một chú mèo cam nhỏ, dùng tay còn nhẹ nhàng nắm lấy tay .
Bàn tay cô ấm, nhưng ánh mắt chú mèo thu hút .
Chú mèo … trông giống Tiểu Cam mà từng nuôi. Chỉ là bây giờ trông to hơn nhiều, còn đang mặc một bộ quần áo nhỏ xinh xắn.
"Tiểu Cam! Tiểu Cam!" run rẩy gọi cái tên quen thuộc.
"Meo~~~" Chú mèo trong lòng cô gái lập tức kêu lên, đôi mắt tròn xoe tràn đầy phấn khích.
sững .
Đây chính là Tiểu Cam của !
Sau khi sang đường, cô gái buông tay xổm xuống, dịu dàng hỏi: "Bé con, ba con ?"
bỗng òa , vươn tay run rẩy chạm bộ lông mềm mại của Tiểu Cam: "Cô ơi… ba con cần con nữa… Giống như đây họ vứt bỏ Tiểu Cam… Họ cũng vứt bỏ con … Hu hu…"
4.
Cô tên là Thẩm Nhu.
Cô nhẹ nhàng kéo sợi dây dắt mèo để Tiểu Cam xuống đất. Sau đó, cô cúi xuống ôm lấy , dịu dàng dỗ dành: "Đừng , từ từ cho cô nào. Con tên gì? Sao một qua đường thế?"
nức nở đến mức thành câu: "Con tên là Hi Hi… Ba dẫn con siêu thị mua nước tương, nhưng ba bảo quên mang theo đồ nên lấy. Ba chỉ cần chờ mười mấy phút là ba sẽ về… con đợi lâu, ba vẫn … Đây là thứ bảy con bỏ rơi … Chắc là ba con nữa ."