NGỌT HAY ĐẮNG, VẪN LÀ ANH - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:51:14
19
"Mạn Mạn?"
"Trần Dư An, thời gian ?"
"Bây giờ ?"
", ngay bây giờ."
"Chắc hai tiếng nữa."
"Anh đang ở trường ?"
"Ừ, ở trường."
"Vậy em qua tìm nhé?"
"Mạn Mạn, để qua đón em."
"Trần Dư An, em đến trường việc xem một chút."
"… Được, em đến thì chờ trong văn phòng một lát nhé."
"Ừm."
Kết thúc cuộc gọi, nhanh chóng nhận lời mời kết bạn WeChat của .
Sau khi đồng ý, gửi cho vị trí cụ thể, tầng và phòng việc.
chỉ nhắn hai chữ "Đã nhận".
Sau đó từ tốn quần áo, khỏi nhà.
Ngồi tàu điện đến trường đại học nơi dạy, mất đúng một tiếng.
bước khuôn viên trường, theo chỉ dẫn trong tin nhắn tìm đến văn phòng của .
Đó là một văn phòng riêng biệt.
tiến đến bàn việc, thấy một tờ giấy ghi chú đặt mặt bàn.
"Mạn Mạn, mở ngăn kéo ."
đặt tờ giấy xuống, kéo ngăn tủ .
Bên trong là một chiếc khay nhỏ tinh xảo, chia thành chín ngăn.
Mỗi ngăn đều đựng đồ ăn vặt, các loại túi lọc và cà phê.
Có một ngăn trống, bên trong dán một tờ giấy ghi chú.
cầm lên xem, đó :
"Mạn Mạn, bây giờ khẩu vị của em đổi , nên chuẩn một ít đồ ăn vặt. Em uống chút gì đó, ăn chút đồ nhé, sẽ về ngay."
Lúc mới nhận , tất cả những món đồ ăn trong khay đều là những thứ thích ăn hồi cấp ba.
Thậm chí, còn chuẩn cả sữa.
Vì ngày đó, thói quen uống sữa mỗi ngày.
Anh hơn hai tuổi, học hai lớp.
Khi cấp ba, đang chuẩn thi đại học.
Thực , thời gian chúng tiếp xúc thực sự ít ỏi.
cầm một gói đồ ăn vặt lên, ngón tay khẽ run.
Hốc mắt cũng nóng bừng, cay xè.
Khi Trần Dư An đẩy cửa bước , đang ghế của , ôm một cốc sữa, thất thần xa.
20
"Mạn Mạn?"
Nghe thấy giọng của Trần Dư An, vội vàng lau nước mắt, bật dậy.
"Sao ? Có bây giờ em còn thích mấy món ăn vặt nữa ?"
lắc đầu.
"Trần Dư An, hôm nay em đến tìm là rõ một chuyện."
Anh một lát, giơ cổ tay xem đồng hồ.
"Đi ăn chút gì , chắc em cũng đói ."
"Không ăn ."
đặt ly sữa trong tay xuống.
"Trần Dư An, em định rời khỏi Bắc Kinh."
"Mạn Mạn, những gì đây khiến em khó xử ?"
Trần Dư An tháo kính xuống, đưa tay day nhẹ giữa chân mày, trông vẻ mệt mỏi.
"Anh bao giờ ép buộc em."
"Hôm đó, ở quê, khi những lời em với , phân tích kĩ càng. Anh cứ cảm thấy giữa chúng hiểu lầm gì đó."
"Vì , đó mới cố gắng liên lạc với Giang Uyển."
"Mạn Mạn, khi đó còn quá trẻ..."
"Trần Dư An, sai."
"Mạn Mạn..."
"Đừng nhắc chuyện đó nữa, Trần Dư An."
"Mỗi khi nhớ đến nó, em chỉ thấy bản càng nực và đáng thương hơn."
"Em đối mặt với thế nào."
"Trong lòng em vẫn luôn oán hận , đặc biệt là khi Tống Nguyên phản bội."
"Em đổ bất hạnh của lên ."
" từ đầu đến cuối, là vô tội nhất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngot-hay-dang-van-la-anh/chuong-6.html.]
"Mạn Mạn."
Trần Dư An tiến lên một bước, nắm lấy vai .
"Đừng nghĩ như , đừng dùng lầm của khác để trừng phạt bản ."
"Giờ em cần suy nghĩ bất cứ điều gì khác, chỉ cần cho , em ở bên ?"
21
Ở bên Trần Dư An ?
Nếu là nhiều năm , chắc chắn sẽ gật đầu chút do dự.
bây giờ, bao nhiêu chuyện xảy , tất cả chúng gần như đổi .
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Chỉ Trần Dư An vẫn tại chỗ cũ, vẫn là dáng vẻ năm xưa.
Anh ngay thẳng, quang minh lạc, khiến cho những như chúng trông càng thêm tệ hại.
"Em nghĩ đến chuyện yêu đương kết hôn nữa."
"Trần Dư An, cũng đừng nghĩ đến em nữa. Thật sự đáng."
nhẹ nhàng gạt tay .
"Năm đó, em thích chính là ."
" em đủ may mắn."
"Trần Dư An, em hy vọng sẽ gặp một cô gái , để thể thật sự hạnh phúc."
"Nếu chuyện dễ dàng như , thì nhiều năm qua cô đơn một ."
"Hứa Phù, những điều em lo lắng, với mà , chẳng là gì cả. Điều quan tâm chỉ là trong lòng em, còn một chỗ dành cho ."
"Chỉ cần một góc nhỏ thôi, cũng đủ ."
Lúc , dám mắt .
Lảng tránh ánh mắt , buộc bản lên tiếng:
"Đó đều là những suy nghĩ ngây thơ của tuổi trẻ thôi, Trần Dư An, em còn thích…"
câu " còn thích " của còn kịp hết.
Trần Dư An đẩy áp sát bàn việc.
Cánh tay chống hai bên , giam chặt trong nhỏ hẹp.
"Hứa Phù, nếu kẻ cầm thú thể giành con gái yêu, thì , Trần Dư An, cam tâm tình nguyện."
"Hứa Phù, em chịu trách nhiệm với ."
"Chịu trách nhiệm?"
", chịu trách nhiệm."
Trần Dư An cúi đầu xuống, gương mặt gần hơn.
Thậm chí thể cảm nhận thở ấm nóng của .
Không từ lúc nào, cánh tay vốn chống hai bên vòng qua eo .
Khi môi đặt lên , đẩy .
nắm chặt cổ tay.
"Hứa Phù."
"Lần , nhất định sẽ hơn ."
"Em tin ?"
"Anh nghĩ tệ lắm ?"
Trần Dư An khẽ hôn , tựa cằm lên hõm vai .
"Nếu tệ, tại em lén bỏ giữa đêm chứ?"
bật .
Ánh mắt Trần Dư An thoáng nét ấm ức.
"Em còn nữa."
"Trần Dư An, suy nghĩ kỹ ?"
"Anh cần suy nghĩ."
Trần Dư An siết chặt lòng.
"Cả đời , em là chấp niệm duy nhất của ."
"Đáng ?"
"Người yêu, cần nghĩ đáng ."
"Vậy em thể suy nghĩ thêm một chút ?"
"Tất nhiên ."
" chuyện em chịu trách nhiệm với , em cho một câu trả lời ngay bây giờ."
"Lần đầu em đến chuyện chịu trách nhiệm với đàn ông đấy."
lầm bầm.
Trần Dư An cúi xuống hôn .
"Đó là vì họ chẳng gì để chịu trách nhiệm cả."
Thôi , bao giờ thắng khi tranh luận với vị giáo sư cả.
"Vậy em chịu trách nhiệm thế nào?"
Trần Dư An nắm lấy tay .
Đôi mắt đen láy, sáng rực như viên đá quý.
"Cho một danh phận."