NGỌT HAY ĐẮNG, VẪN LÀ ANH - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:51:12
15
nếu đúng như lời …
Anh thích từ lâu, thích đến tận bây giờ.
Kể cả khi bạn trai, vẫn tiếp tục thích .
Vậy tại năm đó, cho ?
Và tại , cuối cùng, ở bên hoa khôi, theo đuổi ?
Tống Nguyên bỗng bật lạnh lẽo.
"Mọi thấy ? Học trưởng phong độ, giáo sư nổi tiếng Trần Dư An ý đồ với bạn gái của bạn học cũ đấy!"
"Dư An, quá đấy..."
" , Mạn Mạn và Tống Nguyên bên bao năm, thể... thể để ý đến bạn gái của bạn chứ..."
"Trần Dư An, là một giáo sư, là đào tạo thế hệ trẻ đấy!"
Tống Nguyên từng bước ép sát, giơ ngón tay chỉ thẳng mặt :
"Học trò của một giáo sư như vô liêm sỉ đến mức ?"
Trần Dư An lạnh lùng gạt tay :
"Vậy còn nhớ bản những chuyện bẩn thỉu gì ?"
"Hay nghĩ thời gian trôi qua lâu thì sẽ ai từng đê tiện thế nào?"
"Trần Dư An, đồ tiểu nhân! Đến nước mà còn định cắn ngược ..."
Trần Dư An cắt ngang lời :
"Giang Uyển, còn nhớ cô chứ?"
Tống Nguyên khựng , nhưng ngay đó bật đầy mỉa mai:
"Tất nhiên là nhớ, hoa khôi lớp đại học, từng theo đuổi . Chẳng hai còn một đoạn tình cảm ?"
Anh cố tình liếc :
"Mạn Mạn, em cũng nhớ chuyện chứ?"
Tất nhiên là nhớ.
Nhớ đến khắc cốt ghi tâm.
Trần Dư An , nhưng bàn tay đang nắm cổ tay bỗng siết chặt hơn.
cố gắng rút tay , nhưng giữ càng chặt hơn.
Ngay khoảnh khắc sắp mất kiểm soát, chằm chằm Tống Nguyên, chậm rãi lên tiếng.
"Vậy còn nhớ, buổi họp lớp , mời một ly rượu ?"
"Đêm đó ai cũng uống nhiều, mời nhiều , nhớ nổi." Tống Nguyên khinh thường đáp.
Trần Dư An nhếch môi nhạt:
"Tống Nguyên, khác , trừ khi đừng ."
Anh lấy điện thoại , mở một đoạn video.
Giọng của Giang Uyển vang lên:
"Trần Dư An, chuyện năm đó, thực sự xin ."
"Lúc đó, cũng khác lợi dụng, xúi giục..."
Nụ mặt Tống Nguyên lập tức cứng đờ.
16
Giọng của Giang Uyển vẫn tiếp tục vang lên.
"Năm đó, Tống Nguyên thích Hứa Phù, còn thích ."
" theo đuổi lâu, nhưng chấp nhận."
"Về , vô tình thích là Hứa Phù... Trần Dư An, khi đó thực sự ghen tị đến phát điên."
"Chính vì ghen tị đến mù quáng, nên bước sai một bước thể cứu vãn."
" đồng ý với đề nghị của Tống Nguyên, cùng bày mưu tính kế hãm hại ..."
"Thật , đêm đó chẳng gì xảy cả."
"Anh bất tỉnh nhân sự, nhưng cũng để chạm ."
"Sau đó, liên tục gọi tên cô ."
" đau lòng, tủi , đố kỵ, nên mới cố ý lừa dối ."
"Trần Dư An, nhiều năm qua, chuyện luôn là nỗi ám ảnh trong lòng , nhưng dám ."
"Nếu hỏi, lẽ cả đời cũng chẳng đủ dũng khí để sự thật."
" dám mong tha thứ, chỉ thực sự, thực sự chân thành chúc phúc cho , mong thể ở bên yêu."
"Trần Dư An, thực sự là đàn ông nhất thế giới . Là phúc để nhận tình cảm của ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngot-hay-dang-van-la-anh/chuong-5.html.]
"Hy vọng thể đạt điều mong ."
Đến đây, video của Giang Uyển kết thúc.
Thực , bộ câu chuyện cũng chẳng hề phức tạp.
Chỉ là thời điểm xảy quá trớ trêu.
Đó là lúc còn trẻ tuổi, nông nổi.
Là lúc Trần Dư An vẫn còn non nớt, đủ từng trải.
tìm hiểu kỹ mà vội vàng kết tội .
Còn thì nghĩ rằng và Giang Uyển một đêm rối ren rõ ràng.
Thế nên, lặng lẽ chọn Tống Nguyên.
Và thế là bỏ lỡ .
Bỏ lỡ tình cảm nhất trong cuộc đời .
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
17
Tống Nguyên gục xuống ghế, cả suy sụp như mất hồn.
từ khi nào.
Chỉ nước mắt ngừng tuôn rơi, lặng lẽ và một tiếng động.
Mắt Trần Dư An đỏ hoe, ngay cả những ngón tay đang nắm lấy cổ tay cũng khẽ run rẩy.
"Mạn Mạn..."
Anh đưa tay lên, lau nước mắt cho .
tránh .
"Trần Dư An, em một yên tĩnh một lúc."
đối mặt với thế nào.
Cũng chấp nhận sự thật như thế nào.
Việc vén màn chân tướng khiến thấy nhẹ nhõm vui mừng.
Nhiều hơn cả là nỗi hổ thẹn và những cảm xúc phức tạp khó thành lời.
Thậm chí còn dám mắt .
"Mạn Mạn, đừng ."
Trần Dư An nâng mặt lên, giọng khàn đặc.
"Trần Dư An, hãy để em ở một một lát, xin đấy."
mặt , gạt từng ngón tay khỏi má .
Trần Dư An thêm gì nữa.
Chỉ lặng lẽ , trong đáy mắt dần dần dâng lên một nỗi bi thương bình thản.
18
xin nghỉ dài hạn, rời khỏi Bắc Kinh.
Sau đó, tiện tay mua một chiếc sim mới.
Trong hai tuần đó, ngoài việc báo bình an cho , liên lạc với bất kỳ ai.
Hai tuần , trở về Bắc Kinh.
Tống Nguyên dọn khỏi căn hộ.
Căn hộ đó vốn là ngôi nhà chung, chúng cùng trả tiền đặt cọc, tên cả hai .
Tống Nguyên nhờ một bạn chung nhắn rằng, cần căn nhà nữa, xem như bù đắp cho .
từ chối, lập tức giao bán.
Sau đó, lắp chiếc sim cũ .
Nhiều bạn bè gọi điện, nhắn tin cho .
Có quan tâm, hỏi han.
lượt trả lời từng một.
Rồi mới mở tin nhắn của Trần Dư An.
"Mạn Mạn, khi nào về nhớ gọi cho ."
"Anh đợi em ở Bắc Kinh."
Nhìn dòng tin nhắn gửi, cảm thấy trái tim bình hơn nhiều.
đồng thời, cũng dậy lên những gợn sóng mới.
cầm chặt điện thoại, bước đến bên cửa sổ.
Mãi đến khi hoàng hôn dần buông, mới bấm gọi cho .