Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ngọt Ngào Hay Bị Yểm Bùa? - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

【Không phải trước đó cô nói chồng chỉ là trưởng phòng đơn vị sự nghiệp, lương một tháng có hơn chục triệu thôi sao?】

 

【Tra đi! Nhất định phải tra tận gốc chuyện này!】

 

Dư luận đảo chiều liên tục, Đường Tuấn tức đến bốc khói, mắng tôi một trận rồi chạy vào phòng ba mẹ mở họp kín!

 

Tôi thì cố ý khóc thật to, nhưng lại len lén ngồi xổm ngoài cửa nghe trộm.

 

Đường Tuấn đập bàn đá ghế, tức đến điên người:
“Tôi nói rồi đừng để bà ta nhúng tay vào, nhất định phải làm thành thế này! Dương Văn Gia giờ bị điều khiển ngu như heo, càng chữa càng sai! Vợ tôi, tôi tự dạy được!”

 

Mẹ chồng khóc rấm rứt:
“Sao con nói chuyện với ba con kiểu đó! Con tưởng nó thật lòng muốn về quê với con à? Nếu không phải mẹ ép nó theo quy củ, quản lý nó từng chút một…”

 

“Giờ thì làm sao đây!”
Đường Tuấn hét lên:
“Hôm nay sếp nói thẳng, chuyện này không dìm xuống được nữa rồi. Ủy ban kỷ luật chắc chắn sẽ vào cuộc! Tôi mới làm có hai năm, có móc ngoặc gì đâu. Nhưng ba thì khác! Ba moi được không ít rồi mới dám nghỉ hưu đấy!”

 

“Con đàn bà kia đúng là điên thật rồi! Bây giờ có nói gì dân mạng cũng không tin nữa. Chi bằng để cô ta tự kết liễu, nhảy lầu cũng được, uống thuốc cũng xong. Đến lúc đó cứ bảo cô ta bị thần kinh, hoang tưởng!”

 

“Chỉ có bịt miệng cô ta vĩnh viễn, mới khiến dư luận dịu xuống được. Nếu không, cả nhà chúng ta tiêu đời!”

 

Tôi núp ngoài cửa, nghe rõ từng chữ.

 

Đồng thời, tôi cũng ấn nút ghi âm trên điện thoại — thu lại rành mạch từng câu từng lời.

 

Chỉ còn chưa tới một tuần là đến ngày thứ 49.

 

Sau bao ngày giả điên, cuối cùng tôi đã gửi đoạn ghi âm này đến Ủy ban Kỷ luật.

 

Chiều hôm đó, một nhóm người mặc đồng phục xuất hiện, đưa chồng tôi – Đường Tuấn – và ba chồng tôi đi.

 

Đường Tuấn còn hét loạn lên, nhưng ba chồng thì đã sợ đến mềm nhũn chân.

 

“Phịch” một tiếng, ngã lăn ra sàn.

 

Đưa vào bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán bị tai biến mạch máu não, tạm thời phải điều trị ngoài trại giam.

 

Còn Đường Tuấn thì bị tạm giam vì các tội danh: bao che hành vi tham nhũng, cố ý hãm hại người khác…

 

Tôi quay về căn nhà tan hoang, thấy mẹ chồng ngồi bệt dưới đất, cả người như mất hồn, miệng thì thào mấy câu không đầu không đuôi.

 

Tôi đứng trước mặt bà ta, cuối cùng cũng thu lại nụ cười giả vờ như thể sắp sụp đổ kia, lạnh lùn nói:

 

“Lý Mỹ Nga, bà không ngờ có ngày hôm nay đúng không?”

 

Tôi lấy ra một lá bùa giả, vứt xuống trước mặt bà.

 

“Tôi đã phát hiện ra thủ đoạn của bà từ lâu rồi. Cho nên tôi đã đốt lá bùa ngoài kia, rồi trộn máu của tôi với bà để giải chú. Còn một ngày nữa thôi, tôi sẽ hoàn toàn thoát khỏi thứ tà vật đó.”

 

“Suốt hơn một tháng qua, tôi chỉ đang diễn. Tôi giả vờ như bị bùa điều khiển, để tất cả các người đều tin là tôi đã ngoan ngoãn nghe lời thật rồi. Nhưng giờ, mọi thứ bà phải gánh, đều là báo ứng.”

 

“Bà không phải muốn người ta nghe lời sao? Bà không phải muốn tôi nuôi bà, chăm sóc bà đến hết đời à? Nằm mơ đi! Chồng bà giờ nằm trong bệnh viện như phế nhân, con trai bà cũng không biết sẽ bị xử phạt bao nhiêu năm đâu!”

 

“Bà giỏi thế cơ mà, sao không dùng mấy trò đó đi làm việc tử tế? Sao nhất định phải biến tôi thành cái bóng ngu ngốc như bà hồi trẻ?”

 

Tôi chửi cho hả lòng hả dạ, xách vali đã chuẩn bị sẵn, định rời đi.

 

Ngày mai, tôi chỉ cần giao chiếc bình phong ấn suốt bốn mươi chín ngày qua cho đại sư, mọi thứ sẽ kết thúc.

 

“Gia Gia, con định đi đâu đấy? Con đang nói gì vậy, mẹ nghe không hiểu…”

 

Lý Mỹ Nga vẫn ngồi thừ ra đó, ánh mắt đờ đẫn khiến người ta không thể nào đồng cảm nổi.

 

Tôi lạnh lùng:
“Bà đừng giả vờ nữa! Không phải chính bà đã yểm bùa khiến tôi trở nên nhu nhược, tam tòng tứ đức, trở thành nô lệ cho cả cái nhà này sao?”

 

“Không… không phải mẹ… mẹ phải đi rồi. Ba của Đường Tuấn bị tai biến, mẹ phải đến chăm ông ấy. Mẹ phải đến bệnh viện. Mẹ phải nấu canh, thay đồ cho ông ấy… Ông ấy ưa sạch sẽ lắm, bị còng tay nằm trong viện thế kia, ông ấy sao mà chịu nổi…”

 

Tôi:
“!!!”

 

(7)

 

Đại sư lắc lư cái lọ sứ trắng của tôi, đổ một giọt chất lỏng đục ngầu ra một chiếc la bàn hình dạng kỳ lạ.

 

Ngửi ngửi, rồi lắc đầu với tôi:
“Tôi đã nói rõ cách làm rồi mà. Cô làm sai hoàn toàn rồi. Đây là máu của hai người bị trúng chú, đâu phải máu của người yểm chú đâu!”

 

Tôi lập tức kinh hoàng:
“Đại sư! Ý ngài là… người yểm chú không phải là mẹ chồng tôi sao? Bà ấy… bà ấy cũng bị trúng bùa à?”

 

Đại sư theo thói quen vuốt chòm râu:
“Người phụ nữ đó không chỉ bị yểm bùa, mà trên người bà ta còn mang loại bùa chính gọi là mẫu phù. Hơn nữa, đã bị yểm từ rất lâu rồi.”

 

Ông đưa tay lên, giơ ra ba ngón.

 

Tôi hỏi:
“Ba? Ba năm?”

 

Tôi thầm nghĩ, nếu không phải mẹ chồng tôi, vậy chẳng lẽ là Đường Tuấn?

 

Không lẽ... Đường Tuấn cũng yểm bùa cả mẹ mình, để mẹ anh ta thay anh quản lý tôi hàng ngày?

 

Đại sư lắc đầu:
“Là ba mươi năm.”

 

Ba mươi năm trước, Đường Tuấn còn chưa ra đời!

 

Một tiếng sét đánh giữa trời quang giáng thẳng xuống đầu tôi, tôi gần như đứng không vững.

 

Trong đầu bắt đầu hiện lên từng cảnh tượng bấy lâu nay tưởng chừng như êm đềm, nhưng thật ra lại kỳ quặc đến rợn người.

 

Mẹ chồng tôi khoác tay ba chồng, cười như một cô gái nhỏ đang yêu.

 

Tôi bật thốt lên:
“Là ba của Đường Tuấn! Chính ông ta là người yểm bùa! Chính chồng của mẹ chồng tôi!”

 

Tôi hét lớn:
“Ông ta đã dùng mẫu phù khống chế mẹ chồng tôi từ ba mươi năm trước, biến bà thành một người vợ ngoan hiền, phục tùng tuyệt đối. Đến lúc Đường Tuấn cần kết hôn, ông ta lại lấy ra tử phù để yểm lên người tôi, để cái thứ đạo đức bệnh hoạn ấy được truyền từ đời này sang đời khác!”

Loading...