Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ngọt Ngào Hay Bị Yểm Bùa? - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Đàn ông sinh ra đã mặc định là kẻ thụ hưởng đặc quyền. Dù là vợ hay mẹ, trong mắt họ cũng chỉ là đối tượng để nô dịch.

 

Tôi nhìn mẹ chồng – người mà tôi từng coi là kẻ thù không đội trời chung – trong lòng nhói đau như bị dao cứa.

 

Thì ra bà cũng chỉ là một kẻ đáng thương.

 

“Tôi xin ông, đại sư, làm ơn hãy nói cho tôi biết… tôi còn có thể làm gì?”

 

“Đơn giản thôi. Giờ đã tìm được người yểm mẫu phù rồi, cứ lấy máu ông ta, niêm phong đủ bốn mươi chín ngày là được.”

 

“Nhưng mà… cô vẫn còn thiếu một thứ. Chính là ngoại phù trên người mẹ chồng cô.”

 

Ngoại phù của tôi từng được giấu dưới gối, nhưng do thời gian bị yểm còn ngắn nên tôi phát hiện được sớm.

 

Còn mẹ chồng tôi đã bị yểm suốt ba mươi năm. Ngoại phù của bà chắc chắn đã bị thay mới không biết bao nhiêu lần.

 

Lá cuối cùng... rốt cuộc giấu ở đâu?

 

Tôi quay về nhà, lục tung phòng ngủ, phòng khách, từng ngóc ngách trong nhà… nhưng vẫn không tìm thấy gì.

 

Xem ra… chỉ còn cách hỏi ba chồng!

 

Tôi đến bệnh viện, thấy mẹ chồng đang ngồi bên giường chăm sóc ông.

 

Bà tỉ mỉ đút từng thìa cháo, nhẫn nhịn hết mực.

 

“Chấn Bang, ông ăn thêm chút nữa đi, không ăn là cơ thể suy nhược đấy.”

 

Đường Chấn Bang nổi giận:
“Cút!”

 

“Trời ơi, lại giận dỗi như con nít nữa rồi. Tôi thật không biết phải làm sao với ông…”

 

Tôi đứng ngoài cửa nhìn một lúc, trong lòng cười lạnh.

 

Bà không có cách với ông ấy, nhưng tôi thì có.

 

Tôi bước đến phía sau Lý Mỹ Nga, khẽ vỗ vai bà:
“Mẹ à, để con làm cho, mẹ cũng mệt lắm rồi.”

 

Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại tôi và Đường Chấn Bang, tôi cầm nguyên bát canh nóng hắt thẳng vào mặt ông ta!

 

Ông ta bị bỏng hét lên thảm thiết, trừng mắt nhìn tôi.

 

Tôi mỉm cười:
“Sao? Bất ngờ lắm à? Không hiểu sao lại không khống chế được tôi nữa đúng không?”

 

Tôi dứt khoát rút ống truyền trên tay ông ta, lấy máu cho vào lọ sứ.

 

“Ông biết không, khi đang truyền dịch mà rút kim ra đột ngột, máu sẽ chảy đến chết đấy. Nhưng với tình trạng của ông bây giờ, ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ ông sợ tội mà tự sát.”

 

“Nếu không muốn chết, thì khai ra đi — ngoại phù của Lý Mỹ Nga bị ông giấu ở đâu?”

 

“Tên đàn ông hèn hạ vô liêm sỉ! Chỉ có loại rác rưởi như ông mới có thể sinh ra được một thằng con rác rưởi như Đường Tuấn! Nghe cho rõ đây Đường Chấn Bang: Tôi và Lý Mỹ Nga sẽ không bao giờ bị ông điều khiển nữa!”

 

“Đừng hòng!”

 

Ông ta nói năng không rõ vì bị đột quỵ, nhưng vẫn cố gắng gào lên ba chữ:

 

“Cô cút đi! Bà ấy đừng hòng!”

 

Đúng là lão già ranh ma.

 

Nếu không tìm được ngoại phù trên người Lý Mỹ Nga, dù tôi có lấy được máu ông ta, thì cũng chỉ mình tôi được giải thoát.

 

Nhưng với cái bộ dạng nửa sống nửa chết hiện giờ, nếu mất luôn Lý Mỹ Nga, ông ta sẽ thảm hại hơn cả chó ghẻ.

 

“Ya? Ai bảo ông mua dâu tây thế hả? Giờ là mùa nào rồi, dâu tây giá bao nhiêu một ký ông có biết không? Đúng là biết hưởng thụ ghê ha!”

 

(…)

 

Giằng co tới mức này rồi, tôi hoàn toàn có thể dứt áo bỏ đi.

 

Nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bóng dáng còng lưng của mẹ chồng đang đứng chờ xe buýt trong gió lạnh, không nỡ tốn tiền gọi taxi… tôi bỗng thấy xót xa.

 

Tôi muốn cứu bà. Ít nhất sau ba mươi năm sống mù quáng, bà nên được thấy một thế giới khác ngoài cửa sổ kia.

 

Cứu bà… cũng như đang cứu lấy chính mình, người mà lẽ ra cũng sẽ phải sống trong cảnh tuyệt vọng như thế.

 

“Không nói đúng không?!”

 

Tôi giơ tay, tát văng cặp kính trên mặt Đường Chấn Bang.

 

Cùng lúc đó, chiếc “nhẫn vàng” trên tay tôi bị trầy, để lộ lớp mạ bên ngoài.

 

Chiếc nhẫn… có ngăn bí mật?

 

Tôi dùng móng tay tách lớp bên trong, moi ra được một lá bùa gấp vuông vức.

 

Trong tiếng gào tuyệt vọng của Đường Chấn Bang, tôi phá lên cười điên dại, đốt lá bùa thành tro, hòa cùng máu phong ấn.

 

… 

 

Bốn mươi chín ngày sau, tôi bước lên chuyến bay về nhà.

 

Lý Mỹ Nga tiễn tôi ra sân bay, miệng nói đến tận bây giờ bà vẫn còn cảm giác như trong mộng:

 

“Cô biết không, tôi còn nhớ rõ lúc vừa kết hôn, ông ta đã đánh tôi. Tôi từng muốn bỏ cái thai để ly hôn. Vậy mà không biết vì sao, những ngày sau đó lại sống ‘yên ổn’ quá mức…”

 

“Nhưng giờ nghĩ lại ba mươi năm qua… sao tôi vẫn thấy cả người khó chịu, ghê rợn vậy?”

 

Tôi cười nói:
“Cô Lý à, giờ là lúc sống cho bản thân rồi.”

 

Về sau, tôi nghe nói bà Lý đã bán căn nhà cũ, mua một chiếc xe nhà, lái khắp đất nước, bắt đầu hành trình mới của đời mình.

 

Đường Tuấn bị kết án sáu năm, đến khi mãn hạn tù thì nhà cửa cũng chẳng còn.

 

Đường Chấn Bang thì sau nhiều năm sống trong bệnh tật, l//ở lo//ét, cuối cùng cũng trút hơi thở cuối cùng trong chính đống ph//ân và nước tiể//u của mình.

 

Tôi không biết trên đời còn bao nhiêu loại “bùa nghe lời” nữa.

 

Chỉ là nhiều năm sau khi cuộc hôn nhân này chấm dứt, mỗi khi vô tình lướt mạng thấy mấy cô gái trẻ phát ngôn kiểu “não tàn vì yêu”, tim tôi vẫn chững lại một nhịp.

 

Mong rằng… bi kịch như vậy sẽ không bao giờ lặp lại trên cõi đời này nữa.

 

(Hết)

Loading...