Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Người Đào Giếng Âm Dương - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-07-26 21:46:04

7

 

chạy đến, đau xót nắm c.h.ặ.t t.a.y ông ngoại. Khóc thành dòng lệ.

 

Lúc mới sững sờ nhận chuyện gì xảy trong phòng. Chân mềm nhũn, phịch xuống đất, òa lên .

 

Ông ngoại kéo dậy, bên ngoài bỗng vang lên tiếng sấm“ầm ầm” ngớt.

 

“Ông nó, nghỉ ngơi …” – Giọng bà vang lên, pha lẫn nỗi sợ.

 

ông ngoại chỉ lắc đầu.

 

Giọng ông khàn khàn: “Hai bà cháu nhà đây đợi tới sáng.”

 

Ông kéo chiếc ghế trúc cửa, nghiêng dựa ghế, lặng lẽ hút thuốc lào, miệng lẩm bẩm: “Trời sáng… nhưng chắc kịp sáng nữa .”

 

thấy đầu ông ngoại, tóc bạc nhiều thêm.

 

Cuối cùng cũng tới sáng.

 

mơ màng mở mắt, bên ngoài vang lên tiếng “rào rào”, nhận là mưa.

 

Mà còn là mưa to!

 

Ông trời cuối cùng cũng chịu thương.

 

chạy ngoài, thấy bà khoanh tay sân, hề tránh mưa.

 

Ông ngoại ghế trúc, thấy chạy thì dang tay ôm chầm lấy: “Cháu ngoan, năm nay cũng gần tám tuổi . Lớn lên trông thật khôi ngô, giống hệt con… ông mong con cao lớn, cường tráng như cha con, để còn đánh bọn tiểu quỷ!”

 

“Tiểu quỷ là gì ạ?” – ngơ ngác hỏi.

 

Ông ngoại xoa đầu : “Chúng là súc sinh, còn tàn ác hơn cả thú dữ núi.”

 

“À…” – gật đầu, tự hỏi: thứ gì còn ác hơn cả dã thú?

 

Ông ngoại gọi tên : “Lý Chính, cái tên là cha cháu đặt cho cháu đó. Cháu nhớ kỹ: dòng dõi Vương gia và Lý gia, cho đúng đường, !”

 

nghiêm túc gật đầu.

 

Lúc đó, mắng chửi: “Chúng mày, lũ chó chết! Không bắt hồn tiểu quỷ, chỉ giỏi hại lành! Biến cho bà!”

 

Lần đầu tiên thấy bà chửi dữ như .

 

Nhìn , thấy hai bóng đang bước tới. Bà cố sức chặn , nhưng họ vẫn ngang nhiên sân.

 

cũng chắn mặt họ: “Các … tìm ai?”

 

Người mặc áo đen , nhạt đầy tò mò: “Thằng nhóc, mày thấy tao ? He he… Tao tìm Vương Tam Thủy.”

 

Người mặc áo trắng cũng nham hiểm : “Hóa là thằng nhóc lanh lẹ.”

 

Nói xong, bọn họ thèm để ý nữa, thẳng tới mặt ông ngoại: “Vương Tam Thủy, mệnh của ông tận, với bọn thôi.”

 

Vừa dứt lời, bà từ ngoài bếp chạy .

 

Bà vớ lấy con d.a.o bếp, xông tới c.h.é.m bọn họ.

 

hai kẻ vẫn thản nhiên : “Hậu nhân của họ Dận đúng thật nóng nảy. Thôi, chấp.”

 

thể họ thương, bà còn cắt rách tay, để m.á.u nhỏ lên lưỡi dao.

 

Sắc mặt kẻ mặc áo đen trở nên dữ tợn, lạnh giọng: “Số mệnh trời định, Diêm Vương thu hồn … Cho dù bà đuổi bọn , vẫn sẽ âm binh khác đến. Bà c.h.ế.t theo !”

 

Nói xong, trừng trừng ông ngoại, ánh mắt đầy u ám.

 

Ông ngoại ngơ ngác vài giây, đầu , trong mắt đầy sợ hãi, ngăn bà … nhưng tay ông xuyên qua bà.

 

Người mặc áo trắng lạnh lùng : “Vương Tam Thủy, đừng chậm trễ giờ lành!”

 

chặn cổng, chắn mặt ông ngoại, quát lớn: “Dù âm phủ bắt hồn, cũng nên bắt lũ ác quỷ phong giếng chứ!”

 

Nghe bà , rùng , tóc gáy dựng .

 

Nhìn , thấy hai kẻ đó bước đều nhón chân, như chạm đất.

 

Người áo đen hừ lạnh: “Ông ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-dao-gieng-am-duong/chuong-4.html.]

 

Người áo trắng cầm gậy dài, tiến sát về phía ngoại.

 

Ông ngoại sốt ruột, chắn mặt bà, bà nghẹn ngào: “Bà nó… đừng cản nữa. Nhớ chăm lo cho cháu… để nó lớn lên bình an, khỏe mạnh…”

 

cảm thấy… ông như sắp rời xa mãi mãi. thể giữ tay ông.

 

Ông thêm, lặng lẽ bước khỏi sân.

 

che ô dầu đen chạy theo , hạt mưa đập xuống sân bùn, đập cả tim .

 

cầm ô che cho ông… nhưng lực bất tòng tâm.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Ông ngoại… rời .

 

8

 

bệt giữa sân, cơn mưa to, bùn đất vấy đầy áo.

 

Chiếc ô đen… gió thổi bay mất.

 

lảo đảo chạy theo chiếc ô, bà gọi: “Cháu ơi… mau!”

 

Bà kéo về.

 

Trước mắt mờ nhòe vì nước mưa lẫn nước mắt, nắm tay ngoại, hỏi: “Bà ơi! Bà ơi! Ông ngoại… c.h.ế.t ?”

 

Bà ôm chặt , đưa trở nhà.

 

Bà khóa chặt cổng sân.

 

vẫn nức nở: “Bà ơi, ông ngoại c.h.ế.t … đúng ?”

 

sụp xuống giường đất, nghẹn. Khóc một hồi lâu, bà mới xoa đầu , dỗ dành:

 

“Cháu ngoan, đừng sợ… Ông ngoại chỉ là đào giếng thôi… Phải đào sâu… sâu lắm… Phải xa… xa…”

 

Tới chạng vạng tối, trời gần tối đen.

 

trong thôn chạy tới cổng nhà , thở hổn hển hét lớn: “Thím ơi! Xảy chuyện ! Thủy gia c.h.ế.t ở giếng cũ đầu thôn !”

 

Bà lau nước mắt, kéo tay ngoài. Bà gì, chỉ lặng lẽ dẫn đến bên giếng.

 

Đến nơi, nhờ ánh trăng, thấy ông ngoại đó. Là dân làng vớt ông lên.

 

Họ , ông ngoại dây thừng quấn chân, ngã xuống giếng c.h.ế.t đuối, nửa ngâm trong nước lạnh.

 

Dân làng khiêng ông ngoại về nhà. Đặt ông chiếc quan tài chuẩn sẵn, dựng rạp linh đường trong sân.

 

Trong lúc thức canh bên linh cữu, cả làng đều đến.

 

Họ tự nguyện đến, để tiễn biệt ông ngoại.

 

Ngày hôm , buổi chiều.

 

Trước cổng nhà, lượt nhiều từ nơi khác kéo tới.

 

Phần lớn từng gặp.

 

Có vài nhớ mặt – từng tới nhờ ông ngoại giúp: nào là đào giếng mới, giếng ngầm, nào là mở giếng cũ.

 

Họ đến di ảnh, quỳ lạy thành từng lượt, hết đến khác.

 

Trước khi , bà còn tiễn họ cổng.

 

Bà trả hết tiền mà họ mang đến.

 

: “Năm nay mất mùa, ai cũng lo miếng cơm manh áo, chẳng ai dễ dàng gì… chỉ cần lòng là đủ .”

 

đành nhận , nhưng cũng lén bỏ tiền bàn đầu chạy mất.

 

Một đàn ông : “ làng họ Lưu. Bao nhiêu c.h.ế.t khát ở giếng cũ… Nếu nhờ Thủy gia cứu giúp, cả làng c.h.ế.t khát hết . Đây là chút tấm lòng của còn sống, thím nhất định nhận!”

 

Người già trẻ lớn bé cùng cũng đồng thanh khẩn cầu, nhưng bà vẫn kiên quyết lấy.

 

Cuối cùng, họ nhét cả tay .

Loading...