Người Đào Giếng Âm Dương - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-26 21:46:05
Bà lau nước mắt, , thở dài mới khẽ gật đầu đồng ý.
Đó là đầu tiên , ngoài núi rừng quanh làng, còn bao ngôi làng khác, bao nhiêu …
Ba ngày , đêm cuối cùng thức canh.
Bà bảo ngoài sân, cắm hương dẫn hồn về nhà. Bảo rằng, để cho ông ngoại tìm đường về.
Vừa mới sân, thấy tới.
Đi gần mới nhận , là ông ngoại tư.
Ông rời núi từ lâu, ít khi trở về.
Ông mặc trường bào, áo ngắn, trông bóng bẩy, sang trọng. Sau lưng ông là một thanh niên, gọi là chú Đường.
Họ chỉ liếc .
Còn sân, ông ngoại tư cất tiếng than: “Anh ba ơi… ba c.h.ế.t thảm quá… Em tới thăm đây!”
Chú Đường cũng gào theo, nhưng thấy tay đang len lén lau mắt, như diễn kịch.
Bà ngoại lạnh mặt hỏi: “Thằng tư, các tới đây?”
Ông ngoại tư vẻ đau thương, : “Anh cả, hai mất , giờ ba cũng còn… Thế nào em cũng tới thắp nén nhang. Xong , em sẽ phong kín giếng cũ đầu làng !”
Vừa dứt lời.
Bà ngoại giận dữ xông bếp, vớ lấy con dao, chỉ thẳng : “Vương Tứ Thủy! Nếu mày dám bịt giếng, tao sẽ c.h.é.m c.h.ế.t mày!”
Ông ngoại tư khẩy, mặt lạnh : “Chị dâu, những bịt giếng, mà căn nhà tổ cũng thể ở nữa! Tới lúc oan hồn tìm tới, ở đây c.h.ế.t lúc nào cũng !”
9
Bà lớn tiếng quát: “Mày dám ! Anh ba của mày xương cốt còn lạnh, hồn còn về! Vậy mà mày bịt giếng cắt đường của ông ! Mày còn là ?!”
Vương Tứ Thủy bĩu môi, đáp .
Tên chú Đường tên là Vương Thắng.
Hắn cũng giọng điệu mỉa mai: “Bà mợ , chúng thành tâm đến viếng, bà khó quá đấy! Cha cũng chỉ nghĩ cho bà thôi! Các còn ở trong nhà tổ, kiểu gì cũng xảy chuyện lớn!
Vả , bà chỉ là họ khác, đây là nhà tổ của nhà họ Vương, bây giờ chúng lấy , đó là chuyện hợp tình hợp lý!”
Vương Tứ Thủy ở bên cạnh vỗ tay tán đồng: “ đúng đúng! Hợp tình hợp lý!”
Bà ngoại ôm chặt lấy , mắt đỏ hoe, mắng thẳng mặt họ: “Lũ cẩu tặc phản tổ vong tông! Các ngươi ép c.h.ế.t hậu nhân của Tam Thủy! Không sợ báo ứng ?!”
Vương Tứ Thủy ngạo nghễ: “Báo ứng gì? giúp Thái quân bịt bao nhiêu cái giếng, quan che chở! Đây là tích đức cho nhà họ Vương! Anh cả, hai ngoan cố nên chết, ba cũng , đáng đời!”
Nói xong, ông nghênh ngang bước thẳng trong nhà.
Vương Thắng cũng theo .
Bà ngoại cản nổi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
cũng chạy lên giúp, nhưng Vương Thắng tát cho một cái ngã nhào đất, m.á.u mũi lập tức tuôn .
lúc , ngoài sân vang lên tiếng động.
đầu – là Trần Tú Liên!
Cô đến đây?
thấy mặt cô trắng bệch, váy hoa bê bết máu.
Cô bước qua cổng, tóc rối bù, ánh mắt đờ đẫn.
Lá bùa tam giác màu vàng mà ông ngoại cho cô , vẫn còn đeo ngực.
Vừa bước sân, ánh mắt cô lập tức tỉnh táo trở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-dao-gieng-am-duong/chuong-5.html.]
“Phịch” một tiếng, cô quỳ sụp xuống, dập đầu mấy cái di ảnh của ông ngoại.
Cô : “Chú, cháu lấy nước giếng , đứa bé sống . Cháu đặc biệt tới để cảm tạ chú.”
thấy tay cô đen sì, trong móng tay còn đầy bùn đen.
Lúc đó, bà lớn tiếng quát: “Vương Tứ Thủy! Cút ngoài cho tao!”
đẩy ngược cửa chính là bà .
Bà ngoại ngã sõng soài, trán đập xuống đất chảy máu.
Bà sợ quỷ, nhưng chống nổi .
vội chạy tới đỡ bà.
Vương Tứ Thủy lạnh lùng quát: “Con mụ điên! Còn dám loạn, đừng trách tao nể tình!”
Nói xong, ông liếc mắt Trần Tú Liên.
Trần Tú Liên trừng mắt ông , dậy hỏi: “Các là ai? Dám đến nhà Thủy gia loạn?!”
Vương Tứ Thủy hừ lạnh: “Cái gì mà Thủy gia! Cũng c.h.ế.t đuối trong nước ! Con c.h.ế.t tiệt, đừng xía mũi ! Lạy xong thì cút !”
Bà ngoại ôm , mà hét lên với Trần Tú Liên: “Ông chính là kẻ giúp quân Nhật bịt giếng! Là súc sinh! Bây giờ còn diệt sạch họ nhà !”
Sắc mặt Trần Tú Liên càng trắng, tay cô còn nhỏ nước đất.
Tên Vương Thắng , đầu óc chắc vấn đề, hoặc thấy rõ sự thật, chỉ thấy Trần Tú Liên c.h.ế.t mà vẫn còn xinh , nên còn giở trò sàm sỡ.
Hắn đè Trần Tú Liên xuống đất, nước chảy lênh láng, miệng thì hét: “Bắt ! Đem cho Thái quân nghiên cứu!”
Mắt Trần Tú Liên đỏ ngầu, cô há miệng, để lộ hàm răng nhọn hoắt, cắn thẳng vai Vương Thắng.
Chớp mắt, đất cũng nhuộm đỏ máu.
Vương Thắng nghiến răng, cắn ngón tay , nhỏ m.á.u lên trán Trần Tú Liên.
Trần Tú Liên hét lên thảm thiết, lùi cực nhanh.
Vương Tứ Thủy bấm tay kết ấn, định tay.
Bà ngoại biến sắc, cũng cắn ngón tay, lấy m.á.u điểm lên trán Trần Tú Liên vẽ thành một vòng tròn.
Mắt Trần Tú Liên lập tức ứa máu, váy của cô cũng bắt đầu nhỏ m.á.u tong tong.
Trần Tú Liên như phát điên, lao tới cắn tiếp vai Vương Thắng, tóc rũ rượi, lắc đầu xé một mảng thịt to.
Vương Thắng kêu la, cố đẩy đầu cô .
Vương Tứ Thủy thấy , mặt tái mét, kéo Vương Thắng bỏ chạy, chạy hét: “Con mụ điên! Dám dùng Huyết Hồn Thuật… Bà c.h.ế.t chắc!”
Hắn thấy Trần Tú Liên đuổi theo, sợ quá ngã lăn ngã lóc bỏ chạy ngoài.
Bà ngoại huýt một tiếng sáo ngắn.
Trần Tú Liên lập tức như con rối cắt dây, yên tại chỗ, bước sân.
Bà đưa tay nhanh như ảo ảnh, ngón tay chớp lóe, điểm lên trán cô . Ánh mắt Trần Tú Liên lập tức trở trong trẻo.
Bà bảo cô há miệng, moi miếng thịt còn sót .
Sân nhà trở nên yên tĩnh.
Trần Tú Liên vẫn đó, lá bùa vàng n.g.ự.c khẽ lay động trong gió, phát tiếng sột soạt.
Ngoại lá bùa, khẽ lau khóe mắt.
rụt rè hỏi: “Chị… chị là là ma ?”
Trần Tú Liên nghĩ lâu, mới chậm rãi đáp: “… cũng . Chỉ nhớ rơi xuống giếng cũ… … chẳng nhớ gì nữa.”
Bà ngoại nắm tay , tay bà ướt và lạnh: “Cháu nhà, đóng chặt cửa, đừng .”