Người Đào Giếng Âm Dương - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-07-26 21:46:07
ở trong nhà, qua khe cửa thấy bà ngoại đang dùng giấy vàng và m.á.u để vẽ gì đó.
Lúc mới thì bà ngoại cũng “vẽ tranh”.
Bà thì thầm niệm chú, còn Trần Tú Liên chỉ lặng lẽ .
10
Sáng sớm hôm .
Trần Tú Liên với bà : “Thím ơi, nếu thím chê, cho con con gái nuôi của thím . Đợi đến khi thằng bé lớn lên, con sẽ rời .”
Bà ngoại lắc đầu: “Tú Liên, con là … nhưng con c.h.ế.t … đứa cháu , thím vẫn lo .”
Trần Tú Liên cố chấp: “Xin thím… cho con ở .”
Ngày tháng cứ thế trôi qua, ông ngoại sớm an táng.
Trần Tú Liên rốt cuộc cũng rời . Có lẽ là vì chấp niệm.
Nhờ , bà cũng đỡ vất vả hơn nhiều.
Mỗi đêm, Trần Tú Liên núi, mang về nhiều gà rừng.
Những con gà kỳ lạ ở chỗ: chúng hề chạy trốn, cứ như gà nuôi trong nhà.
Ngay cả mấy con gà mái đuổi khỏi chuồng, cô cũng tìm , lũ gà con cũng lớn nhanh, nhảy nhót khắp sân.
Cứ vài hôm, bà nhờ trong làng đem gà bán lấy tiền, đắp đổi qua năm mất mùa.
Cuộc sống dần bình yên trở .
Thời gian trong núi trôi nhanh lắm.
Cho đến khi Lưu Hồng đến nhà chúng .
Nghe là tử đời của ông ngoại, từ Thanh Thành Phong tới, vì tin ông ngoại qua đời.
Anh mang theo nhiều thuốc bổ từ ngoài núi.
Anh lo cho sức khỏe của bà ngoại, liên tục mời bà khỏi núi, đến một nơi xa tên là Thục Đô để dưỡng bệnh.
Nói nơi đó thầy thuốc, gần tông môn nên tiện bề chăm sóc.
Bà ngoại từ chối, còn : “Ta còn khỏe lắm! Hơn nữa, Tú Liên giúp đỡ, cuộc sống cũng đỡ hơn nhiều .”
Lưu Hồng sững , hỏi: “Ý của thím… chẳng lẽ là Tú Liên ở huyện Kì Dương ?”
Bà ngoại đạo bào , ngẩn một lúc vội chữa: “Ôi, già cả lú lẫn, là Tú Mai, bà con bên ngoại mà. Già , lẫn lắm.”
Lưu Hồng định bấm tay tính toán, bà trừng mắt.
Anh hiểu ý, vội gật đầu: “Có thím ở đây thì đúng là… thím , cũng nên theo con về Thanh Thành Phong, nhóc con lớn cũng nên học.”
Bà ngoại do dự, xoa đầu , trầm ngâm lâu, cuối cùng mới gật đầu: “Được , Thanh Thành Phong sắp đặt.”
Lưu Hồng mừng rỡ chắp tay: “Vậy… con lập tức chuẩn xe ngựa núi, thím chờ con một ngày, con về ngay…”
Nhìn Lưu Hồng vội vã rời , bà sững , như mất hồn.
Đêm đó, ngoại dặn : "Cháu , cổng đốt hương dẫn hồn cho bà.”
gật đầu, bưng bát cơm cắm ba nén hương, đặt ngoài sân.
Đám gà rừng, gà mái, gà con… tự động trở về chuồng.
Chẳng bao lâu , Trần Tú Liên từ trong núi trở , phía dắt theo mấy con lợn rừng con.
Cô lẩm bẩm gọi, lũ lợn con ngoan ngoãn chuồng.
Rồi bà , hỏi: “Thím ơi, thím đốt hương dẫn hồn, chuyện gì ? Ai dám bắt nạt thím, cháu , cháu …”
Bà ngoại lắc đầu, vẫy tay: “Tú Liên, đây, thím với cháu vài lời… Thím cũng nỡ xa cháu, nhưng thể để cháu dây dưa nữa.”
Trần Tú Liên ngẩn : “Thím, cháu , thím với nhóc con sống đây?”
Bà ngoại khẽ khoát tay, kể chuyện Lưu Hồng đến.
Sắc mặt Trần Tú Liên lập tức căng thẳng.
Bà ngoại trấn an cô , vì cô , chỉ là đưa chúng khỏi núi.
Rồi bảo chuẩn giấy vàng và bút lông.
, sắp “vẽ tranh” .
Bà ngoại lấy m.á.u đầu ngón tay, thêm một nhúm tóc của Trần Tú Liên đốt thành tro, hòa máu.
Rồi tên Trần Tú Liên và vài đạo phù lạ lên giấy vàng.
Bà ngoại : “Tú Liên , bà già mấy chục năm tích đức, để một nửa cho cháu trai, một nửa cho con cái ‘lộ ’, cháu cầm theo nhé.”
Nói , dán tờ giấy vàng lên cô .
thấy giấy vàng nhạt dần màu, ánh sáng nhập cơ thể Tú Liên, cô bắt đầu phát sáng.
Bà ngoại nắm tay cô, lấy gương bát quái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-dao-gieng-am-duong/chuong-6.html.]
Trần Tú Liên , quỳ xuống dập đầu ba lạy chín vái, dậy bước đến gương.
Trong gương, Trần Tú Liên mặt trắng bệch, đầy vết thi ban.
Nhìn thấy bộ dạng , mắt cô đầy sợ hãi, đổ gục xuống, thể bốc lên một làn khói đen tanh tưởi, biến mất.
Chỉ còn chiếc váy hoa cũ phai màu.
Bà ngoại nhặt chiếc váy, dẫn mộ ông ngoại.
Bà niệm tên, quê quán của Trần Tú Liên, đặt gương bát quái xuống, bước thành một vòng tròn.
Đến khi gương lóe sáng, bà chọn chỗ cạnh mộ ông ngoại.
Chôn chiếc váy thành mộ áo quan.
Bà ngoại bảo: “Trần Tú Liên vốn là cô hồn dã quỷ, giờ xem như tổ phần nhà họ Vương.”
Vừa nãy, là đang xin phép tổ tiên.
lơ mơ hiểu, theo bà ngoại về.
Sáng hôm tỉnh dậy.
phát hiện tóc bà bạc nhiều hơn.
sợ hãi, òa.
sợ bà cũng bỏ mà , như ông ngoại.
Bà ngoại ho yếu, bảo : "Cháu ngoan, đem mấy ổ thỏ ngoài sân thả núi .”
Lũ lợn rừng con cũng lẽo đẽo theo lên núi.
Trên lưng núi, thấy trong làng bay lên đủ loại chim sặc sỡ…
Chiều hôm , Lưu Hồng dẫn mấy tiểu đạo sĩ tới, gần như dọn sạch nhà tổ họ Vương.
Dân làng kéo đến tiễn chúng , bịn rịn dặn dò giữ gìn sức khỏe.
Bà ngoại đừng lo, khỏi núi cũng là chuyện , sẽ cho học.
Trên xe ngựa, : “Sau lớn, con cũng sẽ như cha, đánh *tiểu quỷ tử*!”
Dù vẫn *tiểu quỷ tử* là gì.
ông ngoại , đó là súc sinh.
Bà ngoại , cho dại.
Bà bảo: “Bên nhánh của cha con – tám em họ Lý, đều đánh giặc, ai trở về… chỉ còn con, sống… sống!”
Đến Thục Đô, chúng lên Thanh Thành Phong, mà tìm một chỗ yên bình chân núi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
bắt đầu thấy thế giới ngoài núi, học.
Một hôm tan học, bà ngoại đến đón .
ăn kẹo hồ lô, ngang bệnh viện.
Một chiếc xe đen bóng chầm chậm dừng cổng.
Từ ghế phụ, một đàn ông mặc âu phục, tóc chải bóng, cẩn thận quan sát xung quanh, mới mở cửa.
Một phụ nữ da trắng trẻo xinh , mặc sườn xám xanh ôm sát, bế đứa bé xuống xe.
Rất nhiều mặc blouse trắng, mặc tây trang, ùa đón, vây quanh cô .
nhai quả sơn tra chua ngọt, mắt lim dim.
Bà ngoại nắm tay , phụ nữ , : “Con , đứa bé cô bế, đáng yêu ?”
cũng tò mò, vì bình thường bà cho đến gần đây.
bên ngoài lan can, đứa bé.
Cô bé bụ bẫm, đáng yêu thật.
Y tá vây quanh : “Ngoan nào, tỉnh !”
Một cô y tá chỉ về phía : “Ơ kìa, cô bé bé ngoài đấy! Nhỏ mà thích trai ! Ha ha, còn nữa kìa!”
Đứa bé líu lo, vẫy tay với .
Người phụ nữ xinh cúi xuống, hôn đứa trẻ đầy yêu thương.
đứa bé.
Kẹo hồ lô rơi xuống đất.
Trên tay đứa bé, thấy… một vết bớt màu hồng phấn.
Bà ngoại kéo rời .
cảm giác… hôm , tâm trạng của bà .
– HẾT –